Lôi Minh, "Đồ trang trí?"
"Hả? Đồ trang trí gì?" Trần Hựu ngẩn người, mím môi nói, "Thiếu tướng, tôi xấu xí, từ nhỏ đến lớn không ai muốn làm bạn với tôi, nên tôi tự nói chuyện với chính mình, lâu ngày, đầu óc tôi hỏng luôn."
Cậu làm ra vẻ ủy khuất như thú nhỏ, "Đôi khi tôi còn không biết mình đã nói gì."
Lôi Minh tin cậu mới lạ, "Nơi đây không phải trung tâm thu nhận người tàn tật."
"Đã hỏng đầu rồi, thì đến bệnh viện ở đi."
Trần Hựu, "..."
Cậu liếc nhìn trộm, rốt cuộc ngài có mấy cái? Một, hai, hay là... ba?
Vẻ mặt thiếu niên rất đáng ngờ, Lôi Minh nhíu mày, chỉnh lại quân phục, quát lớn, "Đứng dậy."
Có lẽ do quân nhân tự có khí chất, thường xuyên ra lệnh, uy thế mạnh mẽ, Trần Hựu theo phản xạ bật dậy, "Vâng, thiếu tướng!"
Lôi Minh, "..."
Trần Hựu, "..."
Xong rồi, đầu óc tôi thật sự hỏng rồi.
Cứ nói là không thể tùy tiện nói bậy, cậu tự đập mình trong lòng.
Nhà của nguyên chủ là một khuôn viên với ba căn phòng, bố mẹ cậu một phòng, hai anh trai một phòng, còn một phòng để đồ lặt vặt và cậu.
Trần Hựu theo ký ức của nguyên chủ bước vào sân mới không bị choáng ngợp.
Nơi đây trước kia có tiếng gà gáy chó sủa, giờ đây ngay cả một sinh vật sống cũng không có, yên tĩnh khác thường, tràn ngập mùi vị của sự tàn sát.
Lôi Minh ra lệnh cho thuộc hạ đợi bên ngoài sân, hắn một mình bước vào, "Đồ vật."
Cứ hỏi hỏi hỏi, chỉ biết hỏi, Trần Hựu cảm thấy ông trời đang đùa giỡn mình, đầy đá dưới đất, mà lại không có một viên màu đen nào.
Cậu bước vào căn phòng bên trái, lật tung một chiếc hộp gỗ dưới gầm giường nhỏ, đây là thứ quý giá nhất của nguyên chủ.
Bên trong để một cái chậu nhỏ cũ kỹ, nguyên chủ một năm lên núi kiếm củi, gặp một con chó đen bị thương, cậu đã cứu nó.
Từ đó về sau, mỗi lần lên núi, cậu đều mang theo đồ ăn, con chó đen cũng đi theo cậu, tiễn cậu xuống núi.
Cái chậu chính là đồ dùng để cho con chó đen ăn.
Sau này, nguyên chủ phát hiện con chó đen biến mất, về nhà mới biết nó đã nằm trên bàn ăn của gia đình, bố mẹ và hai anh trai cậu đang ăn thịt ngon lành.
Hóa ra hai anh trai cậu đi theo lên núi, biết được con chó đen, về nhà liền kể với bố mẹ, rồi con chó đen trở thành bữa tối của họ.
Trong hộp gỗ còn có vài viên đá, không phải Hắc Trạch hay Bạch Trạch gì, chỉ là đá bình thường, ven đường đầy rẫy.
Đây là cô bé trong làng tặng cho nguyên chủ, cũng là người duy nhất nhìn thấy cậu mà không ném đồ vào cậu.
Cô bé đã yên nghỉ dưới lòng đất nhiều năm rồi.
Đây là tất cả của nguyên chủ.
Chiếc hộp gỗ được lau chùi sạch sẽ, có thể thấy đây là thứ rất được coi trọng.
Trần Hựu thầm thương cảm cho nguyên chủ, vẻ mặt hoảng loạn nói, "Thiếu tướng, tôi để Hắc Trạch ở đây rồi, sao lại không thấy đâu?"
Cậu vội vàng nói dối, "Thật đấy, tôi dùng một cái túi vải màu xám đựng, tôi không nói dối."
Lôi Minh hé môi, thốt ra một từ, "Tìm."
Trần Hựu vội vàng gật đầu, "Vâng vâng, thiếu tướng, tôi sẽ tìm ngay."
Cậu mù tịt, tôi biết tìm ở đâu bây giờ? Nếu có thể như Bạch Tuyết, đột nhiên ngất xỉu thì tốt quá.
Hệ thống, "Cậu rất khỏe mạnh."
Trần Hựu nói, "Không thể nào, tao có bệnh, tao cảm thấy mình có thể bị một cơn gió thổi ngã."
Hệ thống, "Vậy cậu thử thổi một cái xem, có ngã không?"
Trần Hựu bĩu môi, không được, cậu đã thử rồi, hôm nay gió hơi nhẹ, ngay cả hai món đồ của cậu cũng không thổi nổi.
"Mày chuẩn bị tinh thần đi, lát nữa có lẽ tao sẽ tèo mất."
Chấp nhận kế hoạch xấu nhất, Trần Hựu không còn hoảng loạn nữa, cậu lục lọi trong phòng một cách tùy tiện.
Biết đâu lại có phép màu xuất hiện?
Lôi Minh quét mắt khắp căn phòng chứa đồ lặt vặt, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào, sau đó dừng lại trên người thiếu niên gầy gò, ánh mắt sắc bén.
Trần Hựu cảm thấy như có gai đâm sau lưng, "Thiếu tướng, tôi ra sân tìm thử."
Không còn áp lực lớn như vậy, cậu thả lỏng hơn, biết đâu sẽ xuất hiện cảnh trong đầu lóe lên một tia sáng, hóa nguy thành an.
"Lừa dối tôi," Lôi Minh nhìn xuống thiếu niên chỉ vừa đến ngực mình, "Cậu biết sẽ bị xử lý thế nào không?"
Ngài dọa tôi à, tôi sợ lắm, Trần Hựu đảo mắt, làm ra vẻ sợ hãi.
Giọng Lôi Minh lạnh lùng, "Cho cậu mười phút."
Trần Hựu thở dài, có vẻ tôi chỉ có thể ở lại thế giới này mười phút nữa thôi.
Cậu bước ra sân, hỏi hệ thống về nhiệm vụ, nếu thất bại thì sao? Có phải sẽ đổi sang nhiệm vụ khác không?
Hệ thống trả lời, "Một khi nhiệm vụ thất bại, hợp tác sẽ chấm dứt."
Trần Hựu người cứng đờ, "Chết tiệt, không có cơ hội nào sao? Trong game thất bại, không phải đều có thể làm lại từ đầu vô hạn sao?"
Hệ thống, "Đây không phải game."
Sắc mặt Trần Hựu trở nên khó coi, vậy thì cậu không thể về nhà được.
Không được, lần này thế nào cũng phải giữ được mạng.
Cậu ngồi xổm một chỗ trong sân, mắt di chuyển trên những viên đá đủ loại.
Tâm trạng rất nặng nề.
Là một thiếu niên lạc quan hướng về phía trước, Trần Hựu chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy.
"444, mày giúp tao đi, tao muốn về nhà, bố tao già rồi, không có ai nói chuyện, rất đáng thương."
Hệ thống, "Không phải còn mười phút sao?"
Trần Hựu hít mũi, "Cũng đúng."
Lờ mờ nghe thấy tiếng nước chảy, có vẻ Lôi Minh đang đi tiểu trong nhà vệ sinh.
Trần Hựu do dự một chút, đi xem thử, biết đâu sẽ thấy gì đó, liền nhẹ nhàng lại gần, dán mắt vào khe cửa nhìn, phát hiện ra điều gì đó, mắt trợn to, một, hai...
Không có ba, chỉ có hai, là hai món đồ trang trí!
Cậu dựa vào cửa, thở gấp, không thể tin nổi hỏi, "Không phải mày nói, toàn thế giới chỉ có tao, người khác không có sao? Tại sao mục tiêu cũng có một cặp?"
Hệ thống dường như cũng cảm thấy bất ngờ, "Dữ liệu không được cập nhật kịp thời."
Trần Hựu thật sự không thể bình tĩnh, may là không phải một mình tôi đối đầu cả thế giới, tôi có đồng đội rồi, "Vậy tao và ngài ấy, chúng tao là một phe?"
Hệ thống, "Nhìn từ hình dáng bên ngoài, không phải."
"..." Mày biết gì, vịt con xấu xí còn có thể biến thành thiên nga, ngày mai ngày kia rất quan trọng.
Trong đầu Trần Hựu cuối cùng cũng lóe lên một tia sáng, cậu nghĩ ra cách có thể ở lại thế giới này, đi theo Lôi Minh, không cần chết.
Bây giờ quan trọng nhất là, làm sao để vô tình lộ ra vũ khí bí mật, để Lôi Minh nhìn thấy, lại không nghi ngờ.
Có tiếng bước chân, Trần Hựu vụt chạy ra sân, tim đập như trống, lưng ướt đẫm mồ hôi, cậu căng thẳng nuốt nước bọt, thành bại tại lần này, mẹ ơi, mẹ phù hộ con, con phải về nhà với bố.
Được rồi, ngay bây giờ.
Trần Hựu kéo quần xuống, lộ ra hai món đồ trang trí lớn, cây non phía trước rung rinh vài cái, như thể bị dọa sợ.
Khi Lôi Minh bước ra, nhìn thấy thiếu niên đang huýt sáo, ánh mắt của hắn đột nhiên dừng lại, đôi mắt hơi mở to.
Không biết cố ý hay vô tình nghiêng người một chút, tiếng huýt sáo từ miệng Trần Hựu đều run rẩy, cậu hát bài "Thanh Tạng Cao Nguyên", nhìn rõ chưa, đúng vậy, không sai, tôi cũng có hai món đồ trang trí, giống hệt ngài!
Viên đá đen kia thật giả không bàn, nhưng đồ trang trí thì chắc chắn là thật.
Trên thế giới này không chỉ có mình ngài là quái vật, còn có tôi nữa, bốn anh em chúng ta có thể nương tựa lẫn nhau, cùng nhau vượt qua giông bão.
Phía sau không có động tĩnh gì, Trần Hựu hơi sốt ruột, cậu đã lộ ra lâu như vậy rồi, mắt Lôi Minh không mù, không thể nào không có phản ứng gì.
Thiếu tướng, nếu ngài muốn giải mã bí ẩn về thân thế của mình, biết mình là ai, từ đâu đến, tại sao lại có hai đồ trang trí, khác biệt với người khác, thì đừng bao giờ bỏ qua tôi.
Cậu vừa định quay người, đưa mặt trước của đồ trang trí cho Lôi Minh xem, thì cổ tay đã bị nắm chặt.
Đồ trang trí đung đưa mạnh trong không trung, Trần Hựu cũng bị lắc theo.
Đường nét khuôn mặt Lôi Minh căng cứng, ánh mắt tối tăm khó hiểu, nhìn qua đầy bí ẩn.
Nhưng Trần Hựu hiểu, hắn đang chấn động, khó tin, kích động, đang nói - hóa ra cậu cũng vậy.
Đúng vậy, là tôi, thật sự là tôi, Trần Hựu kinh ngạc nói, "Thiếu tướng, ngài..."
Lôi Minh mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo, "Đồ vật đâu?"
Trần Hựu run lên, "Tôi... tôi không nhớ để ở đâu nữa..." Lúc này còn quan tâm gì viên đá nữa, đồ ngay trước mắt ngài, nhìn kỹ đi.
Lôi Minh đã nhìn rồi, nhìn rất rõ ràng, thái dương hắn đau nhức, khóe môi khẽ mím thành một đường thẳng sắc bén, đột nhiên buông thiếu niên ra, không nói lời nào bước nhanh ra khỏi sân, bóng lưng rộng lớn hơi có chút hoảng loạn.
Bình thường thôi, đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cần chút thời gian để bình tĩnh lại.
Trần Hựu cất đồ vào, trước khi hoàn toàn làm rõ đầu đuôi sự việc, Lôi Minh sẽ không giết cậu.
Vừa vui chưa được bao lâu, mừng vì nhiệm vụ của mình có hy vọng, cậu lại buồn bã, mà còn rất khó chịu.
Rõ ràng số lượng là như nhau, chỉ nhỏ hơn một chút, nhưng của cậu chỉ là đồ trang trí, còn Lôi Minh có thể tùy lúc biến thành quái vật siêu cấp.
Tại sao lại như vậy?
Hệ thống xuất hiện, "Vì cậu không được."
Trần Hựu tức giận, "Cần mày nhắc tao sao?" Mang theo hai món đồ vô dụng, nỗi đau của cậu ai hiểu được?
Một lát sau, Trần Hựu bị dẫn đến chỗ Lôi Minh, rời khỏi ngôi làng.
Chuyện viên đá, đối phương trong lòng đã có suy nghĩ.
Cậu đã lừa gạt, nhưng có thứ đó trên người, tình cờ trở thành đối tượng điều tra của đối phương.
An toàn tính mạng tạm thời không còn là vấn đề.
Trên mặt Lôi Minh không thấy gì khác thường, nhưng trong lòng thì không biết.
Lên xe từ tính, Trần Hựu ngồi ngay ngắn như học sinh phía sau bên trái người đàn ông, thiếu tướng tôi thật sự rất khâm phục ngài, mang theo hai món đồ lớn như vậy, tôi đi bộ còn mệt, ngài lại còn có thể ra trận chiến đấu.
Chẳng lẽ cách sắp xếp thứ đó có gì đặc biệt sao?
Có vẻ như nếu sau này có cơ hội, cậu nhất định phải tìm Lôi Minh thảo luận thêm.
Nhìn gương mặt góc nghiêng tuyệt đẹp của người đàn ông, Trần Hựu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đồ đều có hai cái, chứng tỏ họ chắc chắn có điểm gì đó giống nhau.
"Vậy có phải tao cũng sẽ trở nên đẹp như hắn?"
Hệ thống không muốn nói chuyện.
Trần Hựu buồn bã, "Nói thật, tao nghĩ bình thường một chút là được rồi, nếu quá đẹp, sẽ rất phiền phức."
Hệ thống vẫn không muốn nói chuyện.
Nếu giả thiết lúc nãy thành lập, vậy thì sẽ thông qua phương pháp nào?
Trần Hựu liên tục nhìn chằm chằm vào người đàn ông, rất lâu sau, cậu nheo mắt, ồ... tôi biết rồi.