Làm bất cứ công việc gì, khi sự hào hứng ban đầu qua đi, chỉ còn lại mệt mỏi và nhàm chán.
Trần Hựu thì không, sự hào hứng của cậu sẽ không bao giờ qua đi. Bạn nghĩ xem, trên đời có hàng ngàn người, chim chóc cũng hàng ngàn loại, giống như không có hai chiếc lá giống nhau, chim chóc cũng có cái xấu, cái đẹp riêng.
Đáng tiếc thay, từ sáng đến chiều, Trần Hựu chưa thấy một con chim nào đẹp cả, toàn là những con còi cọc, xấu xí, hoặc ốm yếu, chưa chạm vào đã khóc lóc, nếu đứng không đúng chỗ thì quần áo cũng có thể ướt sũng. Cậu hơi xót xa cho đôi mắt và đôi tay của mình.
Nhưng không sao, với số lượng bệnh nhân mỗi ngày, sớm muộn gì cũng sẽ có một con chim đẹp thôi.
Đến lúc đó, ha ha ha, trong lòng Trần Hựu tràn ngập niềm vui, hạnh phúc đến mức sắp biến thành bọt biển.
Cửa mở rồi đóng, lại mở rồi đóng, bệnh nhân đến rồi đi, găng tay dùng một lần mà Trần Hựu thay ra gần như chất đầy thùng rác.
Cậu đi vệ sinh, phát hiện bên ngoài mấy phòng khám đều rất đông, khu vực chờ đợi ồn ào náo nhiệt.
Một y tá đi ngang qua, "Bác sĩ Trần."
Trần Hựu gật đầu, "Bên tôi còn bao nhiêu người?"
Y tá nói, "Khoảng mười mấy, hai mươi người."
Trần Hựu ừ một tiếng, được thôi, mười mấy con thì mười mấy con, ngày mai sẽ lại có thêm.
Xử lý xong bệnh nhân cuối cùng, Trần Hựu ngã người ra ghế, đầu óc đầy hình ảnh chim chóc, lông chim bay khắp nơi. Cậu cần một mình tĩnh lặng, nếu không lát nữa ăn cơm, rất có thể cậu sẽ không suy nghĩ mà hỏi đầu bếp nhà ăn "Có chim không?", thế thì thật là xấu hổ.
Dù sao cậu cũng là một chú rùa biển đẹp trai, hình tượng vẫn phải giữ.
Bác sĩ Chu đến gõ cửa, tay cầm một cốc trà, "Bác sĩ Trần, đi chứ?"
"Đi đi đi."
Trần Hựu cởi áo blouse trắng, mặc chiếc áo khoác màu xám treo trên ghế, cầm điện thoại và chìa khóa đi ra ngoài.
Cuối thu rồi, nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày rất nhiều, gió lạnh lẽo thổi qua mặt, giống như bị bàn tay vừa nhúng nước vuốt ve, khiến da nổi hết cả gai ốc.
Trần Hựu rùng mình, nghĩ ngày mai cần mặc thêm một chiếc áo bên trong. Cậu vừa đi vừa hỏi, "Bác sĩ Chu, ngày nào cũng nhìn thấy cái đó, anh cảm thấy thế nào?"
Bác sĩ Chu nói, "Quen rồi, cái đó trong mắt tôi cũng giống như tay chân thôi."
Anh quay đầu lại đùa cợt, "Sao, bác sĩ Trần có cảm giác khác à?"
Trần Hựu mặt không đỏ tim không loạn, "Làm sao có chuyện đó được, cái đó trong mắt tôi chỉ là một món đồ trang trí thôi."
Nhưng nếu cậu nhìn thấy một con chim đẹp, cậu sẽ không nhịn được mà vuốt ve vài phút, tỉ mỉ vuốt ve từng sợi lông, để rồi nhớ mãi nhiều ngày sau.
"Đồ trang trí? Cách nói này... thật là chính xác."
Bác sĩ Chu cười ha hả, người anh béo nên cười là toàn thân rung lên, vui không tả nổi.
Trần Hựu thấy anh ta suýt nữa bước vào bụi cây, vội kéo lại, "Bác sĩ Chu, nhìn đường chút đi."
Bác sĩ Chu cười đến nghẹt thở, một câu nói không qua não bật ra, "Bác sĩ Trần, trước đây sao tôi không thấy cậu vui tính thế nhỉ, thật đấy, hôm nay tôi thấy cậu dễ chịu hơn nhiều."
Trần Hựu cũng không có cảm xúc gì, cười tươi nói, "Vậy sao? Có lẽ hôm nay mặt trời đẹp lắm."
Bác sĩ Chu tưởng cậu sẽ giận dỗi, lại suy nghĩ quá nhiều rồi, không khỏi nhìn bạn cùng phòng của mình bằng ánh mắt khác, từ nước ngoài về, có lẽ đầu óc hơi khác người? Đột nhiên từ một kẻ kiêu ngạo coi thường người khác trở thành một cậu bé hàng xóm dễ gần.
"Bác sĩ Trần, đôi khi tôi nói năng thẳng thắn, nếu có chỗ nào vô ý xúc phạm, cậu có thể nói với tôi."
Trần Hựu nói, "Không có không có, tôi thấy bác sĩ Chu rất tốt, rất thân thiện, sau này nếu tôi có làm gì không đúng, mong bác sĩ Chu chỉ bảo thêm."
Bác sĩ Chu vỗ vai cậu, "Mọi người đều là đồng nghiệp, làm sao gọi là chỉ bảo, tôi chỉ lớn hơn cậu vài tuổi thôi."
Trên đường đi, có thêm vài y tá trẻ, họ nói cười với bác sĩ Chu, thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Hựu, muốn nhìn thẳng nhưng lại ngại ngùng.
Cơ thể của Trần Hựu rất chuẩn, chân dài, eo thon, mông cong, đẹp trai lắm.
Ban ngày cậu đi vệ sinh nhìn vào gương, cũng hơi phấn khích một chút, coi như là đánh giá khách quan về cơ thể này.
Trong tất cả các khoa của bệnh viện, nói về độ dài của chân, Diêm Thư đứng nhất, cậu đứng nhì.
Tay Trần Hựu đút túi quần, đứng đẹp trai cho mấy y tá ngắm, đợi họ đi rồi mới nói với bác sĩ Chu, "Đều dễ thương nhỉ."
Bác sĩ Chu nói, "Cũng được đấy, bên khoa ngoại có nhiều người xinh lắm lắm, đặc biệt là những người dưới quyền trưởng khoa Diêm, bác sĩ Trần không để ý sao?"
Trần Hựu nói không, "Anh kể tôi nghe đi."
Bác sĩ Chu đổi sắc mặt, "Tôi không quen trưởng khoa Diêm."
Trần Hựu lườm anh ta, anh này thật chán, nói nửa vời là đáng ghét nhất.
Bác sĩ Chu là người không thích gây chuyện, anh ta chỉ mong hóa giải chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không, việc tự chuốc họa vào thân càng không thể xảy ra, còn việc nói xấu sau lưng cũng là một hành động không khôn ngoan, tự đào hố chôn mình.
Không lâu sau, Trần Hựu đã biết được điều mình muốn biết, không phải bằng tai nghe, mà bằng mắt thấy.
Từ tòa nhà nội trú bên trái đi ra ba người, Diêm Thư đi ở giữa, bên trái là phó khoa, bên phải là bác sĩ thực tập dưới trướng hắn.
Ánh mắt Trần Hựu dừng lại ở ba đôi chân, lần lượt là ngắn và thô, dài nghịch thiên, thẳng và thon.
Cậu vừa liếc qua đã biết ngay cô gái bên cạnh Diêm Thư có gương mặt sắc nét, xinh đẹp, đúng là một mỹ nhân, thật sự đẹp hơn mấy y tá kia vài bậc.
Bác sĩ Chu nói, "Cô ấy giống bác sĩ Trần, cũng từng làm việc ở nước ngoài, đến đây sớm hơn cậu hai tháng, mục tiêu chính là danh tiếng lừng lẫy của trưởng khoa Diêm. Nghe nói lúc cô ấy đến, lão Lưu và mấy người khác đều tranh giành để cô ấy về đội của mình, nhưng cô ấy kiên quyết đi theo trưởng khoa Diêm, sau đó viện trưởng đứng ra, chuyện này mới được quyết định."
Trần Hựu ừ một tiếng, "Diện mạo của trưởng khoa Diêm quả thật rất được, tôi thấy rồi, anh ta còn đẹp hơn cả cô ấy."
Sắc mặt bác sĩ Chu đột nhiên thay đổi, "Đây không phải lời tôi nói đâu nhé!"
Trần Hựu không hiểu tại sao anh ta lại căng thẳng như vậy, sợ bị liên lụy, "Không được nói sao?"
Bác sĩ Chu ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói, "Trưởng khoa Diêm không thích người khác bàn luận về ngoại hình của anh ấy, sau này cậu chú ý chút, đừng nói bừa."
Trần Hựu không thể hiểu được, cái cảm giác đẹp đến mức buồn bã đó là như thế nào.
Sau một hồi nói chuyện tào lao, Trần Hựu không có hứng thú ăn uống lắm, cậu ăn một bát mì, mua một cân trứng cút rồi về chỗ ở.
Ký túc xá của bệnh viện có hai tòa, một tòa dành cho nhân viên chính thức, một tòa dành cho thực tập sinh và nhân viên bồi dưỡng(1).
(1) Chỉ nhân viên y tế đang tham gia các khóa đào tạo hoặc nghiên cứu tại bệnh viện
Trần Hựu và bác sĩ Chu ở cùng một phòng trên tầng ba, không gian bên trong khá ổn, thiết bị đầy đủ, môi trường vệ sinh tạm được, ký túc xá mà, yêu cầu không thể quá cao.
Hai chiếc giường đặt song song, bên trái là của bác sĩ Chu, chăn gối gấp gọn gàng, trên tường còn treo một chậu cây thường xuân, lá xanh mướt rủ xuống, gần như chạm đất.
Chiếc giường bên phải là của nguyên chủ, chăn màu xanh trắng vứt chỏng chơ ở một góc, trên giường ngoài một số tài liệu, còn có nửa chai trà đỏ chưa uống hết, và mấy túi bánh quy.
Trần Hựu chép miệng, chú rùa biển này ra ngoài là cao phú soái nghênh ngáo, về nhà lại là một tên đê tiện.
Bác sĩ Chu lướt qua, "Có một câu tôi muốn nói với cậu từ ngày cậu chuyển vào đây, trong ký túc xá có gián đấy, cậu ăn xong không dọn dẹp, gián chắc chắn sẽ đánh hơi mà tới."
Anh ho một tiếng, "Tối qua tôi dậy đi vệ sinh, thấy một con gián đang bò qua bò lại trên đầu giường cậu đấy."
"..."
Trần Hựu tưởng tượng cảnh mình nằm trên giường, tắt đèn, gián bố dẫn theo vợ con đi kiếm ăn, nhảy múa vui vẻ trên mặt mình, cảnh tượng đó thật không thể chịu nổi. Cậu hỏi bác sĩ Chu, "Có thuốc không?"
Bác sĩ Chu không kịp phản ứng, "Thuốc gì?"
Trần Hựu nói, "Thuốc diệt gián."
Bác sĩ Chu nói, "Mua thì có mua, nhưng hình như không có tác dụng lắm, phòng đối diện cũng có, ngày nào chúng cũng sang phòng chúng ta chơi."
Trần Hựu không muốn nói chuyện nữa.
Cậu giật chăn ra, lắc mạnh xuống sàn, ôi trời, một đống đồ linh tinh rơi xuống, bẩn thỉu quá.
Khi nhìn thấy xác con gián nhỏ trên giường, Trần Hựu cảm thấy cuộc đời thật vô nghĩa.
"Nguyên chủ không phải sống ở nước ngoài nhiều năm sao? Sao có thể chấp nhận ngủ chung với gián được?"
Hệ thống nói, "Với nguyên chủ, nghiên cứu là trên hết, những thứ khác không quan trọng."
Trần Hựu nhếch mép, một kẻ học kém như cậu không thể hiểu nổi, cũng tội nghiệp, còn trẻ mà đã đột tử, vì vậy con người có thể nỗ lực, có thể tiến lên, nhưng không được quá cố gắng, sức khỏe là quan trọng nhất.
Vượt qua giới hạn, không chỉ có thể thành công, mà còn có thể thành ma.
Trần Hựu giật ga trải giường và vỏ chăn xuống, tìm trong tủ một bộ khác của nguyên chủ để thay, theo ký ức của nguyên chủ, cậu đã tìm được nhà và chuẩn bị chuyển ra ngoài ở, không phải để thoải mái hơn, mà là để có thể xem tài liệu, làm đề tài và nghiên cứu tốt hơn.
Bác sĩ Chu thấy kinh ngạc, nhìn cậu đột nhiên được khai sáng, thao tác nhanh nhẹn, rất có quy củ.
"Bác sĩ Trần, chiều mai cậu được nghỉ, từ từ dọn dẹp cũng được mà, giờ cũng không còn sớm nữa."
"Không sao, tôi no rồi, vận động một chút cũng tốt."
Thực ra Trần Hựu chẳng muốn vận động chút nào, mũi cậu đầy bụi, cậu sắp không thở được, cố chịu đựng thôi, để tối có thể ngủ ngon.
Gần một tiếng sau, Trần Hựu cuối cùng cũng có thể dừng lại, cậu vứt những thứ cần vứt, bỏ những thứ cần giặt vào máy giặt, ngồi trên ghế bóc trứng cút ăn, không quên hỏi bác sĩ Chu có muốn ăn không.
Bác sĩ Chu chưa kịp nói gì, điện thoại trên đầu giường đã reo, là bạn gái anh ta gọi đến, anh cầm điện thoại ra ngoài, đóng cửa lại, lên sân thượng tán gẫu.
Trần Hựu ăn xong hơn chục quả trứng cút, đun một ấm nước, vào nhà vệ sinh lấy cây lau nhà lau sàn, người vẫn chưa về.
Chắc cháo cháy nồi rồi nhỉ?
Trần Hựu cất mấy tài liệu đi, nằm dài trên giường lướt điện thoại, xem tin tức, giải trí, lướt diễn đàn, cái điện thoại này tốt thật, nếu không có ký ức của nguyên chủ, cậu chắc chắn không biết dùng trong thời gian ngắn.