Trần Hựu đến trường đua ngựa, Tần Phong và Kiều Minh Nguyệt đã ở đó cưỡi ngựa rồi, không ai để ý đến cậu. Cậu tự kiếm chút đồ ăn, vừa ăn vừa ngắm nhìn hai con ngựa ở phía xa.
Một con trắng rất đẹp, con đen còn đẹp hơn.
Tiếng vó ngựa vang lên lộc cộc bên tai, mang theo một sức mạnh kỳ lạ.
Những người trên lưng ngựa đều là tay lão luyện, tư thế phóng khoáng và đẹp mắt không thể chê vào đâu được.
Trần Hựu nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, vỗ vỗ tay cho sạch vụn bánh. Cưỡi ngựa thì cậu không biết, nhưng cưỡi trâu thì có.
Hồi nhỏ cậu thường chăn trâu, hay cưỡi lên lưng chúng, tuy không bằng ngựa nhưng cũng khá oai phong.
Mặt trời lên cao, Trần Hựu tìm một góc khuất ngồi xuống, tâm trạng thoải mái vừa rung đùa vừa hát lẩm nhẩm hừ ha hừ hừ, xem ra hôm nay người bị đâm trên lưng ngựa nhất định không phải là cậu.
Trong lúc Trần Hựu đang mơ màng, trên trường đua đã không còn thấy bóng dáng của Tần Phong và Kiều Minh Nguyệt nữa, không biết họ phi ngựa đi đâu rồi.
Vì nhân viên trường đua chỉ thấy Tần Phong đến cùng Kiều Minh Nguyệt, nên Trần Hựu trở thành đứa trẻ không ai để ý.
Cậu buồn chán vươn vai, đi lang thang khắp nơi, rồi dần dần lạc vào một khu rừng nhỏ.
Không khí ở đây trong lành hơn nhiều so với trường đua, Trần Hựu dựa lưng vào một gốc cây, cảm thấy bực bội, không lẽ gọi cậu đến đây chỉ để hít bụi sao?
Đột nhiên, eo cậu bị một đôi tay ôm chặt, thái dương Trần Hựu giật giật, cảm giác khó chịu này sao mà quen thuộc thế.
“Hương Hương, một năm không gặp, anh suýt không nhận ra em rồi.”
Trước mặt Trần Hựu xuất hiện một gã đàn ông đầu đinh, mặc đồng phục nhân viên trường đua, thân hình vạm vỡ, da dẻ thô ráp, trông rất khó ưa.
Cậu bấm ngón tay, âm thầm tính toán cách thoát thân.
Gã đàn ông đầu đinh tặc lưỡi: “Đồ đĩ, bộ đồ này toàn hàng hiệu, em đã quyến rũ được ai vậy?”
Trần Hựu suýt ngất xỉu vì mùi hôi của gã, “Nói ra sợ anh chết khiếp đấy.”
Gã đàn ông đầu đinh cười lớn, “Vậy thì nói nhanh đi, xem anh có bị dọa chết không.”
Trần Hựu nói, “Là nhân vật lớn…”
Gã đàn ông đầu đinh trợn mắt, lập tức lùi lại một bước, mặt tái mét.
Trần Hựu đảo mắt, tôi còn chưa nói gì mà đã sợ mềm nhũn rồi.
Gã đàn ông đầu đinh định bỏ đi, nhưng lại cảm thấy không vui. Thầy gã chửi gã là đồ vô dụng, bạn gái nói gã bất tài rồi bỏ đi theo người khác. Một kẻ bán thân cũng dám tỏ vẻ ngạo mạn trước mặt gã.
“Đ!t mẹ!”
Gã đàn ông đầu đinh chửi bới, “Còn dám lấy nhân vật lớn ra dọa tao, mày tưởng mày là ai? Tao giết mày, nhân vật lớn chó chết gì đó cũng chẳng làm gì được đâu, đừng có ảo tưởng. Mày chỉ là một con đĩ, đồ chó.”
Trần Hựu giãy giụa, cút mẹ mày đi!
Gã đàn ông đầu đinh lột áo của Trần Hựu, trói hai tay cậu lại, rõ ràng là đã quen làm chuyện xấu.
Cơ thể gầy gò của Trần Hựu không có sức lực, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Miệng cậu bị bịt lại bằng một dải vải rộng, là đồng phục làm việc của đối phương, mồ hôi hòa lẫn với mùi phân ngựa, thật sự kinh khủng.
“Mày cũng dám coi thường tao.”
Gã đàn ông đầu đinh ép Trần Hựu vào thân cây, đầu óc mụ mị.
Mặt Trần Hựu chà sát vào vỏ cây đau rát, chắc chắn bị trầy xước rồi, một luồng máu nóng dồn lên đầu, cậu cảm thấy như sắp chết.
Cậu tự nhủ với bản thân rằng cơ thể này không phải của mình, coi như bị chó cắn.
Chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, cậu sẽ không cần đếm ngược, lập tức rời khỏi thế giới đầy ác ý này.
“Ồ, tiếp khách đến tận đây cơ, kinh doanh khá tốt đấy.”
Nghe thấy giọng nói bất ngờ, Trần Hựu sững người, cậu vặn cổ nhìn ra phía sau, Tần Phong và Kiều Minh Nguyệt đang đứng không xa, Đường Giác sao cũng ở đây?
Đường Giác tay đút túi, vẻ mặt như đang xem kịch, Tần Phong thì không chút biểu cảm, còn Kiều Minh Nguyệt lại tỏ ra ngạc nhiên.
Tiếp khách cái gì chứ, Trần Hựu không nói được, chỉ có thể lắc đầu ư ư.
Gã đàn ông đầu đinh dừng lại việc đang làm, nhận ra thân phận của những người vừa xuất hiện, gã ta hoảng sợ, “Nhị gia, Đường thiếu gia, xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ dẫn người này đi ngay.”
Hai người đàn ông lôi kéo nhau trong rừng cây, ai nhìn cũng biết là đang làm gì.
Trần Hựu bị gã đàn ông đầu đinh kéo đi, vết máu lớn trên ngực và mặt lộ rõ, da cậu trắng, trông càng đáng sợ.
Đến mức này, là chủ động dụ dỗ hay bị ép, rõ như ban ngày.
Một giọng nói bình tĩnh vang lên, “Khoan đã.”
Tần Phong lên tiếng, tay Kiều Minh Nguyệt lập tức nắm chặt.
Gã đàn ông đầu đinh lưỡi cứng đờ, trong lòng không còn chút ý nghĩ nào, chỉ muốn rời đi thật nhanh, “Nhị… Nhị gia, ngài cần gì sao?”
Tần Phong nói, “Thả miệng cậu ta ra.”
Gã đàn ông đầu đinh không dám chần chừ, lập tức làm theo.
Trần Hựu nhổ ra một ngụm nước bọt lẫn máu, miệng bị trầy xước, há to một chút cũng đau, cậu không nhìn Tần Phong, mà nhìn vào đôi chân mình, một người đàn ông gầy đến thế này thật không ổn, phải tập luyện thôi.
Trong mắt người khác, Trần Hựu lúc này rõ là đang bị bắt nạt, rất đáng thương.
Tần Phong nhíu mày, “Nói.”
Giọng gã đàn ông đầu đinh run rẩy không thành tiếng, “Nhị gia, tôi… tôi…”
Tần Phong ngắt lời, “Không phải mày.”
Cơ mặt gã đàn ông đầu đinh run lên, cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường, mắt gã đảo loạn, một kẻ bán thân sao lại có thể quen biết Tần nhị gia?
Nhân vật lớn đó chẳng lẽ là…
Gã đàn ông đầu đinh run lên, xong rồi.
Trong ánh mắt lạnh lùng đó, Trần Hựu nhặt chiếc áo nhăn nhúm mặc vào, rồi kéo quần lên, “Tôi không có tiếp khách.”
Ngón tay chỉ về phía gã đàn ông đầu đinh đang run rẩy, Trần Hựu đầu óc rối bời, không gọi Nhị gia, mà gọi thẳng tên, “Tần Phong, tôi không muốn làm chuyện đó với gã.”
Kiều Minh Nguyệt và Đường Giác đều biến sắc, những điều họ không dám làm, người này lại làm.
Tần Phong không có biểu hiện gì, đó chính là sự thay đổi lớn nhất.
Hắn không nổi giận.
Ngay sau đó, hắn quát lên, nhưng lại vì chuyện khác, “Cậu không ở lại trường đua, chạy đến đây làm gì?”
Trần Hựu mím môi, “Tôi có ở lại.”
“Lúc tôi đến, anh đang cưỡi ngựa, sau đó tôi không nhìn thấy anh nữa.”
Cậu cúi đầu, lấy áo lau cổ tay đang chảy máu, tự cảm thấy oan ức, mẹ nó, “Ở đó chán lắm, ai ngờ lại gặp phải chuyện này.”
Tần Phong không nói thêm gì nữa.
Xung quanh chết lặng.
Trần Hựu ngẩng đầu lên, cậu toát mồ hôi vì không khí ngột ngạt đang lan tỏa.
Đại ca quả nhiên vẫn là đại ca.
Không được, Trần Hựu cảm thấy mình cần phải nói thêm vài lời, “Sau khi rời khỏi Kim Sắc, tôi muốn thoát khỏi quá khứ để bắt đầu lại, lúc nãy thật sự không phải tự nguyện.”
Một lát sau, Tần Phong bước tới, từng bước đi đến trước mặt Trần Hựu, kính mắt không che được sự âm trầm trong đôi mắt.
Trần Hựu nuốt nước bọt, anh ơi, đừng nhìn em như thế, em sợ.
Tần Phong đột nhiên giơ tay lên, Trần Hựu theo phản xạ ôm đầu, cú đánh đó không trúng vào mặt cậu.
Gã đàn ông đầu đinh bị tát ngã xuống đất bởi lực mạnh đó.
Gã muốn đứng dậy nhưng đầu bị đá bởi mũi giày da, lại ngã xuống.
Không lâu sau, người trên đất không còn là người nữa, mà trở thành một đống máu thịt hỗn độn.
Kiều Minh Nguyệt quay đầu đi, mặt tái mét.
Đường Giác là con cháu nhà Đường, ngày thường rất bất trị, đánh nhau là chuyện thường, lúc đầu còn xem rất hưng phấn, sau cũng không chịu nổi, buồn nôn đến phát ốm.
Cậu hai tức giận thật rồi, vì một… hai chữ “con vịt” xoay quanh đầu lưỡi Đường Giác, rồi lại nuốt vào.
Nhớ lấy, lần sau không được nói nữa.
Đường Giác liếc nhìn Kiều Minh Nguyệt, đối phương nắm chặt tay, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt đáng sợ, thân hình mảnh khảnh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nếu thật sự thua, thua bởi người từ nơi như Kim Sắc ra, chắc sẽ không chịu nổi đâu.
Cậu ta lại nhìn cậu hai, tiếp tục buồn nôn.
Trần Hựu, một tên sinh viên đại học năm hai cộng thêm trạch nam, cũng nôn thốc nôn tháo, mật xanh mật vàng đều ói ra, nước mắt sinh lý chảy dài.
Quá đẫm máu, quá bạo lực.
Tôi vẫn còn là một đứa trẻ đó.
Trong rừng cây, tiếng giày da đá vào thịt vẫn tiếp tục, tiếng kêu thét đã yếu dần.
Kiều Minh Nguyệt và Đường Giác đứng đó, không ai dám bước lên ngăn cản.
Không phải không muốn, mà là không dám.
Chuyện này không liên quan đến họ, không cần thiết phải can thiệp, chọc giận Tần Phong, không có kết quả tốt đâu.
Trần Hựu chửi thề, chạy đến ôm lấy eo Tần Phong, nước mũi nước mắt đều dính lên người hắn, “Đừng đánh nữa, đánh thế này gã chết mất.”
Tần Phong dừng lại, “Cậu đang xin tha cho gã?”
“Không có,” Trần Hựu lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Hoàn toàn không.”
“Tôi đâu có điên mà lại đi nói giúp cho kẻ muốn cưỡng hiếp mình.”
Cậu thở dài, “Nhị gia, giết người là phạm pháp đấy.”
Nói chuyện pháp luật với một người có ác niệm đạt điểm tối đa, chẳng khác nào đang đánh rắm.
Trần Hựu thả một quả, rồi lại thả một quả nữa, “Gã chết, ngài sẽ phải ngồi tù đấy.”
Ánh mắt hơi động, Tần Phong nhìn Trần Hựu.
Trần Hựu cũng nhìn hắn, làm gì làm gì? Muốn tôi thưởng cho ngài, khen ngợi ngài sao?
Đây là đang dạy hư trẻ nhỏ đấy, biết không?
Tần Phong đưa tay ra.
Trần Hựu do dự, nên đưa đầu lên hay đặt tay lên, cuối cùng cậu đưa mặt lên.
Một bàn tay to lớn đặt lên, thô ráp nhưng ấm áp.
“Ngài không biết đâu, lúc ngài xuất hiện trước mặt tôi, người như đang phát sáng, chói mắt đến nỗi tôi…”
Bị kéo vào một vòng tay, Trần Hựu đau đớn rên rỉ, vết thương càng đau hơn, “Cơ ngực của ngài cứng quá.”
“Là do cậu quá mềm yếu,” Vì lời nhận xét của cậu, sự hung dữ trên mặt Tần Phong tan biến, vẻ nho nhã quay trở lại, “Đi tắm rửa thay quần áo, tôi dẫn cậu đi cưỡi ngựa.”
Trần Hựu bĩu môi, tôi có thể không cưỡi không? Tôi muốn về nhà.
Cậu lẩm bẩm, “Biết rồi.”
Nếu Trần Hựu ngẩng đầu lên, chắc chắn sẽ thấy Tần Phong đang cười, ác niệm cũng giảm đi.
Trường đua có phòng nghỉ riêng, Trần Hựu không biết, lúc cậu đang tắm, tất cả mọi người ở trường đua đang phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Tần Phong, bao gồm cả Kiều Minh Nguyệt và Đường Giác.