Trần Hựu nằm im từ lúc mặt trời lặn cho đến khi trời tối, rồi đến tận đêm khuya.
Cậu không ra ngoài, cũng chẳng có ai gõ cửa.
Căn biệt thự lớn như vậy, người hầu đông đúc, bận rộn ra vào, chết một người cũng chỉ giống như chết một con gà mà thôi.
Bụng đói cồn cào, Trần Hựu đành phải dựa vào ký ức của nguyên chủ để lục lọi trong tủ quần áo.
Nguyên chủ có thói quen giấu những thứ mình thích trong quần áo.
Bởi vì khi mới đến nhà họ Thịnh đã xảy ra một chuyện khiến cậu không thể quên. Chiếc khóa vàng nhỏ mà cậu luôn để trong ngăn kéo đã biến mất.
Cậu khóc lóc, đòi bằng được chiếc khóa vàng, nhưng đám người hầu chẳng ai thèm để ý, phu nhân họ Thịnh cũng coi như không có chuyện gì.
Một đứa trẻ vài tuổi, biết gì đâu.
Nguyên chủ tự mình lục lọi khắp nhà, kết quả là vô tình làm đổ một chậu lan.
Rác trong nhà giàu còn quý hơn vàng, chậu lan đó là của phu nhân họ Thịnh, bình thường cũng chẳng thấy bà quý lắm, nhưng lúc đó lại tức giận đến mức đánh nguyên chủ một trận, rồi bắt nhịn đói hai ngày.
Nhưng cơn giận đó vẫn chưa nguôi, mà còn lắng xuống sâu hơn.
Phu nhân họ Thịnh không chỉ không bao giờ tỏ ra tốt với nguyên chủ, mà còn thẳng mặt mắng cậu, nói rằng con trai bà đưa đủ thứ chó má về nhà, chẳng biết nhục.
Dù nguyên chủ lúc đó còn rất nhỏ, nhưng sự việc đó đã để lại vết thương tâm lý rất lớn cho cậu.
Từ đó về sau, cậu bắt đầu giấu đồ.
Cậu nghĩ rằng giấu kỹ thì sẽ không bị người khác lấy mất.
Đơn thuần đến đáng thương.
Trần Hựu thò tay vào lục lọi, đủ thứ linh tinh.
Thậm chí còn có một đôi cánh bướm bằng nhựa bị vỡ một góc, là của một cô bé trong trại mồ côi tặng cậu, cậu lén mang vào nhà họ Thịnh, rồi bị người hầu dẫm vỡ.
Trần Hựu vứt đôi cánh sang một bên, tiếp tục lục và tìm thấy một cây xúc xích. Cậu nghĩ tốt nhất là đừng xem hạn sử dụng.
Nhưng rồi cậu vẫn xem.
Chết tiệt, đã hết hạn một năm rồi. Trần Hựu chằm chằm nhìn cây xúc xích, ăn hay không ăn?
Thôi, lục tiếp vậy.
Trần Hựu tiếp tục lục lọi, lôi hết quần áo trong tủ ra ngoài. Cậu tìm được rất nhiều thứ, bỏ đi những thứ linh tinh, thì đồ ăn có một cây xúc xích hết hạn, một hộp sữa chua hồng táo hết hạn, một túi bánh đậu đỏ hết hạn, một gói khoai lang sấy hết hạn...
Không có thứ nào còn hạn sử dụng cả.
Trần Hựu ngồi xuống, nhìn đống đồ ăn dưới chân, lẩm bẩm: "Haizz, cẩn thận là đúng rồi, nhưng mấy thứ này chắc chẳng ai thèm lấy đâu nhỉ?"
"Sống trong gia đình giàu có thế này, sao lại khổ sở đến vậy..."
Trần Hựu thở dài, dọn dẹp lại đống đồ, vứt những thứ cần vứt vào thùng rác.
Đột nhiên, cậu nhìn thấy một gói bánh Oreo, lập tức vồ lấy, chưa hết hạn, ăn được.
"Chết tiệt, lâu rồi mình chưa ăn bánh quy."
Vị ngọt nhưng không ngấy, kết cấu thô nhưng không cứng, tiếng giòn tan khi cắn, cảm giác thỏa mãn khi ăn, ôi, Trần Hựu muốn khóc.
Hệ thống đột nhiên xuất hiện, hỏi: "Ngon không?"
Trần Hựu ăn ngấu nghiến như Trư Bát Giới ăn nhân sâm: "Ngon lắm, ngon lắm."
Hệ thống nói: "Cậu chỉ có thế thôi."
Trần Hựu: "..."
Cậu ăn bánh quy, tâm trạng khá hơn một chút nên không cãi nhau với hệ thống nữa.
Gói Oreo này là nguyên chủ tìm thấy trong ngăn bàn của mình.
Nói ra cũng thật là bi thảm.
Bạn cùng bàn của nguyên chủ là soái ca của trường, cao ráo đẹp trai, chơi bóng rổ cực đỉnh, chỉ cần lắc đầu vẩy mồ hôi là tiếng hét của các cô gái có thể làm nổ tung sân trường. Chắc chắn là có rất nhiều cô gái nhét thư tình, sô cô la và đồ ăn vặt vào ngăn bàn của anh ấy.
Gói Oreo này là do một cô gái nhầm lẫn, nhét vào ngăn bàn của nguyên chủ.
Chuyện không dừng lại ở đó, cái bi thảm còn ở phía sau.
Cô gái đó cũng rất đặc biệt, khi phát hiện ra mình nhầm, liền định lấy lại gói Oreo, nhưng nguyên chủ còn đặc biệt hơn, không chịu trả.
Thế là chuyện này lan ra khắp lớp.
Cô gái xấu hổ đến mức không dám sang lớp khác, lại còn bị soái ca chứng kiến nên trong lòng cô ta rất oán hận.
Nguyên chủ đi học về không có xe đưa đón, phải tự đi xe buýt, trên đường bị mấy tên côn đồ đánh cho thừa sống thiếu chết.
Mấy tên côn đồ đó là do anh trai cô gái thuê, thật là ghê gớm.
Trần Hựu ăn hết gói Oreo, dùng chút sức lực vừa hồi phục để mở máy tính.
Đây là thành phố M, không thuộc bất kỳ thành phố nào mà cậu quen thuộc. Cậu lướt web xem tin tức.
Xem xem, Trần Hựu lại thở dài, không biết Nhị Cẩu giờ ở thế giới đó sống thế nào rồi?
Thời gian khác nhau, giờ chắc cậu ấy cũng đã ngoài bốn mươi, phục vụ triều đình, vợ con đề huề rồi nhỉ.
Trong đầu vang lên tiếng "đinh", Trần Hựu nắm chặt chuột, rồi ném mạnh xuống bàn: "Tao không muốn nghe!"
Hệ thống: "Tôi chưa nói gì mà."
Trần Hựu mặt lạnh: "Đừng nhắc đến Nhị Cẩu."
Hệ thống nói: "Vậy thì không nhắc."
Trần Hựu ngẩn người, đột nhiên dễ nói chuyện thế? "Mày có đúng là 444 không, không phải 333 hay 555 chứ?"
Hệ thống nói: "Sau khi cậu đi, cậu ấy..."
"Tin, tin, tao tin, mày đúng là 444, bảo bối thân yêu của tao!"
Trần Hựu hét lên ngăn hệ thống nói tiếp, cậu thực sự sợ rồi.
Nói thật lòng, cái kết của lão đại và Tiểu Minh mà hệ thống kể cho cậu, đến giờ cậu vẫn chưa thể chấp nhận được.
Không biết vẫn tốt hơn.
Lướt web một lúc, Trần Hựu lê hai chân đi rửa mặt, đánh răng, rồi lên giường ngủ.
Nửa đêm, Trần Hựu đột nhiên tỉnh giấc.
Cậu vội vàng vén chăn xuống giường, lục tìm giấy bút rồi ghi lại tất cả những người và sự việc ở các thế giới trước.
Không phải cậu muốn tự hành hạ mình, chỉ là cậu cảm thấy nếu mình thực sự trở thành một tờ giấy trắng thì sẽ rất đáng thương, giống như một thằng ngốc vậy.
Khi viết xong, Trần Hựu đau cả lưng, tay cũng mỏi nhừ.
Xoa xoa tay, Trần Hựu vô tình liếc nhìn máy tính, mặt lập tức co giật.
Chết tiệt, trong phòng có máy tính mà, sao mình lại phải viết tay chứ? Trần Ngốc à, cậu thật sự hết thuốc chữa rồi.
Trần Hựu khóc lóc nằm xuống giường, cuộn mình trong chăn ôm chặt lấy bản thân, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Trần Hựu bị đánh thức bởi tiếng động lớn bên ngoài cửa sổ.
Thịnh Kình đã trở về.
Cạu lăn qua lăn lại một vòng, kẹp chăn giữa hai chân, không muốn dậy.
Cảm giác nằm trên chiếc giường đệm Simsons lớn, cơ thể chìm vào trong đó, thật sự quá tuyệt vời.
Bên ngoài cửa có tiếng gõ kèm theo giọng nói của người hầu: "Hạ thiếu gia, phu nhân bảo cậu trong vòng ba phút phải chỉnh tề trang phục, xuống lầu ăn sáng."
Ba phút? Nhìn là biết người này đánh răng không kỹ rồi, khoảng thời gian này chỉ đủ để đánh rắm và ngửi mùi thôi. Trần Hựu liếc mắt nhìn đèn chùm trên trần nhà, lẩm bẩm.
Cậu thức dậy với tốc độ bình thường, mặc quần áo rồi vào phòng tắm soi gương.
Tóc hơi dài, cần cắt tỉa rồi, mái tóc này, ôi trời, không thể nói nổi, kiểu tóc này giống như một cái bát úp ngược vậy.
Trần Hựu lục lọi trong ngăn kéo, tìm thấy một sợi dây chun buộc tóc, liền vén mái lên, túm gọn lại rồi quấn vài vòng dây chun.
Trán lộ ra, tầm nhìn rộng hơn, nhìn thấy nhiều thứ hơn.
Cậu sờ sờ khuôn mặt, mím môi, quả thật là một thiếu niên ưa nhìn, cười lên còn có lúm đồng tiền nữa.
Tiếc là nguyên chủ không thích cười, giống Nhị Cẩu vậy.
Trần Hựu vỗ vỗ mặt, tự động viên: "Tỉnh táo lên nào Trần Ngốc, mày không sao đâu!"
Ồ, cậu chợt nhận ra, mình vẫn nhớ Nhị Cẩu, dữ liệu ký ức vẫn còn, không bị xóa.
Hệ thống nói: "Nếu cậu không xuống lầu, hôm nay sẽ không có gì để ăn đâu."
"Xuống đây, xuống đây."
Trần Hựu vội vàng chạy ra cửa, búi tóc nhỏ trên đầu lắc lư: "Mày thấy tao thế nào, được chứ?"
Hệ thống nói: "Tạm được."
Trần Hựu mở cửa bước ra: "Tạm được là sao? Tao đích thị là một thiếu niên đẹp trai đấy."
Hệ thống nói: "Bỏ chữ 'đẹp' đi."
Trần Hựu: "..."
Khi cậu xuống lầu, không khí trong đại sảnh rất nghiêm trang, chẳng giống một gia đình chút nào.
Đây chính là thế giới trong những biệt thự lớn, nhìn hoa trong sương, ngắm trăng dưới nước, nụ cười giấu dao, chiến tranh không đổ máu.
Trần Hựu liếc nhìn xung quanh, có một quý bà sang trọng, chính là phu nhân họ Thịnh, bên cạnh bà là hai thiếu niên nhỏ hơn nguyên chủ một chút, đang học cấp hai, môn nào cũng đứng nhất trường.
Dung mạo cũng đẹp hơn nguyên chủ, rất ưa nhìn, còn trang phục thì khỏi phải bàn.
Bên cạnh hai thiếu niên là một người đàn ông, chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Thịnh, Thịnh Kình.
Vị trí Trần Hựu đang đứng có thể cảm nhận được uy nghiêm tỏa ra từ người đàn ông.
Cậu thu tầm mắt lại, cúi đầu, khẽ gọi: "Bà ơi."
Rồi lại gọi: "Bố."
Thịnh Kình gác chân lên đọc báo, không hề có phản ứng gì.
Thịnh phu nhân nhíu mày khó chịu: "Hạ Hạ, tóc cháu làm sao vậy?"
Trần Hựu nói: "Dài quá, chọc vào mắt."
Thịnh phu nhân nói: "Đã bảo cháu cắt tóc từ lâu, cháu không nghe, giờ làm cái gì thế kia, xấu lắm, mau bỏ ra."
Hai thiếu niên đồng thời liếc nhìn, trong mắt là sự khinh bỉ không giấu giếm như đang nhìn một tên hề.
Học giỏi thì sao? Tự mãn cái gì? Tôi đến rồi, kỳ thi cuối kỳ tới sẽ đạt 100 điểm cho các cậu xem.
Khi Trần Hựu định giật sợi dây chun ra, cậu nhìn thấy màn hình từ từ hiện lên trên đầu người đàn ông.
Ồ, là bố đây.
Cậu nhìn nội dung đang được nhập trên màn hình, sơ bộ hiểu được mục tiêu nhiệm vụ lần này là Thịnh Kình.
Máu lạnh, vô tình, quyết đoán, thủ đoạn cứng rắn, một con quái vật mang lớp da người.
Trần Hựu không dám xem hết, thật sự thương bản thân mình.
Không thể chơi được, hắn ta có thể dễ dàng giết chết mình, thật đấy.
Đột nhiên có một ánh mắt sắc bén lướt qua, Trần Hựu lập tức cúi mắt, sống lưng lạnh toát.
Cậu nuốt nước bọt ừng ực, đáng sợ thật.
Lần này Thịnh Kình trở về là để tảo mộ tổ tiên, Trần Hựu đúng là gặp may, nếu không còn không biết phải ở thế giới này bao lâu mới gặp được mục tiêu nhiệm vụ.
Hệ thống nói: "Mở đầu tốt đấy, tôi đã có thể nhìn thấy lúc cậu hoàn thành nhiệm vụ rồi."
Trần Hựu cười khẩy: "Cái đó tao tạm thời chưa thấy được, nhưng tao có thể thấy lúc mình bị giết chết."
Chỉ cần cậu bắt đầu hành động tăng độ thiện cảm sẽ lập tức thu hút sự chú ý của Thịnh Kình, rất nguy hiểm.
Hệ thống nói: "Cố lên, tôi tin cậu."
Trần Hựu nói: "Chẳng có chút thành ý nào."
Hệ thống im lặng một lúc rồi nói: "Cậu rất giỏi."
Trần Hựu bất lực: "Được rồi được rồi, nghĩ mãi mới ra được ba từ, chi bằng cho tao cái kỹ năng đặc biệt gì đó còn thiết thực hơn."
Hệ thống: "..."
Người hầu đã chuẩn bị xong bữa sáng, Thịnh phu nhân không quan tâm đến búi tóc của Trần Hựu nữa, bà từ trong lòng đã sợ đứa con trai út này.
Hai thiếu niên ngồi ngay ngắn trên ghế, lưng thẳng, mắt không liếc ngang liếc dọc.
Muốn trở thành tiểu thư, thiếu gia trong gia đình giàu có, được gia chủ coi trọng, không nỗ lực là không được.
Họ đều gọi Thịnh Kình là bố, nhưng khoảng cách thật sự quá lớn, nguyên chủ hoàn toàn buông xuôi, cảm thấy bản thân không thể so bì được, làm gì cũng không khiến bố hài lòng.
Bố sẽ không bao giờ thích mình.
Nói ra thì nguyên chủ trước khi chết cũng không biết thân thế của mình.
Trước khi cậu sinh ra, cha ruột đã chết, sau khi sinh không lâu, mẹ ruột cũng qua đời, cậu sống trong trại mồ côi, đến năm hai tuổi thì gặp Thịnh Kình, gọi là bố.
Lớn lên, nguyên chủ từ thái độ của những người xung quanh đối với mình mà đoán rằng bố không thích mẹ, nên mọi người đều không thích cậu, bà cũng vậy.
Thực ra, người mà cậu gọi là bố suốt mười mấy năm không phải là bố ruột.
Haizz, giờ nguyên chủ đã đoàn tụ với bố mẹ ruột của mình rồi, cũng chẳng có ai bắt nạt hay khinh thường cậu nữa, thật tốt.
Đang mải suy nghĩ, chiếc thìa trong tay Trần Hựu vô tình trượt vào bát, phát ra tiếng kêu vang.
Thịnh Kình nhíu mày, xung quanh lập tức im phăng phắc.