Ra ngoài rồi, Trần Hựu mới nhận ra, cậu không vào được phòng của Tần Phong.
Không thể xuyên tường, không thể biến thành muỗi bay, cũng không thể biến mất tại chỗ, vậy làm sao vào được?
Trần Hựu gấp đến mức vò đầu, “444, có cách gì không?”
444, “Keng, có thể cung cấp chìa khóa.”
Trần Hựu vui mừng, anh thò tay vào bốn cái túi trên người, chẳng có gì, “Ở đâu?”
“Keng, trước tiên phải nộp báo cáo trải nghiệm 1000 từ đã.”
Trần Hựu, “…”
“Bây giờ tao có việc phải làm,” Cậu nói, “tí nữa sẽ nộp cho mày sau.”
Không có phản hồi gì nữa.
Trần Hựu mặt mày tái xanh, đứng quay vào tường, hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, tóm lại chỉ có bốn từ – thoải mái muốn chết.
Cậu tách câu đó ra, góp lại thành 1000 từ, kết quả là không đạt yêu cầu.
“Tại sao?”
“Keng, không đủ văn học.”
“Một báo cáo trải nghiệm về sản phẩm thuốc mê cũng phải mang phong cách văn học?” Trần Hựu khinh thường, “Thật quá đáng.”
“Chờ đấy, để tao suy nghĩ!”
Đầu óc Trần Hựu quay cuồng nhanh chóng, bắt đầu sắp xếp ngôn từ.
“Khoảnh khắc đó, có một ngọn lửa châm vào xương cụt của tôi, bốc cháy, nóng rực, toàn thân rất nóng.”
Cậu vừa xoa da gà ném xuống mặt đất, vừa niệm, “Trái tim tôi, cơ thể tôi, mỗi một khớp xương trong tôi, đều tan chảy thành nước, ẩm ướt, thật thoải mái…”
Giải quyết xong hệ thống, lấy được chìa khóa, tế bào não của Trần Hựu đều chết hết, cậu dựa vào tường, mặt dại ra.
Hồi lâu, Trần Hựu tự tát vào mặt mình hai cái, sau khi tỉnh táo, cậu cầm chìa khóa đến cửa phòng của Tần Phong, vừa định mở cửa, thì phát hiện cửa chỉ khép hờ.
“…”
Vậy nỗ lực khổ sở vừa rồi của cậu có ý nghĩa gì? Trần Hựu cảm thấy như có một ngụm máu mắc trong cổ họng.
Cậu lén lút chui vào, hương vị thuốc lá nồng nặc xộc vào mặt, căn phòng tối om, giơ tay không thấy năm ngón, trong bóng tối dường như có một con quái vật khổng lồ đang thở nặng nề, mỗi hơi thở đều tỏa ra mùi tanh nồng đậm.
Quá đáng sợ.
Trần Hựu bấm vào lòng bàn tay, cậu từng bước tiến tới, chân đá phải cái gì đó, phát ra tiếng động trầm đục.
Không khí xung quanh đột nhiên ngưng lại, cái chết tĩnh lặng đáng sợ.
Trần Hựu lo lắng, không dám thở mạnh, cũng không dám di chuyển, vô tình đánh một cái rắm.
Âm thanh không ồn ào, mang theo tiết tấu vui vẻ.
May mắn là không có mùi.
Thần kinh Trần Hựu run lên, cậu chắc chắn có một đôi mắt bị tiếng rắm của mình thu hút nhìn qua, từ phía bên trái.
Thời gian trôi qua từng giây, như con dao cứa vào đầu óc Trần Hựu, cậu thở hổn hển.
Làm sao bây giờ?
Nên bắt đầu câu chuyện từ tiếng rắm đó, hay từ cảnh buổi sáng? Hay là…
Bắt đầu từ thời tiết?
Bất chợt, có tiếng “keng” vang lên, như có một cây kim đâm vào màng nhĩ Trần Hựu, cậu mở to mắt, thấy một đốm lửa xanh lục bùng lên, nhảy múa yêu kiều trong bóng tối, một đôi mắt sâu không thấy đáy, một khuôn mặt không biểu cảm lướt qua.
Đốm lửa tắt, mọi thứ lại chìm vào bóng đen.
Trần Hựu thích chơi trốn tìm, tìm thấy chỗ trốn của đồng bọn, nhìn vẻ mặt tức giận và không cam tâm của đối phương, cảm giác sảng khoái vô cùng.
Nhưng, lúc này, cậu không muốn chơi.
Ngửi thấy mùi thuốc lá, Trần Hựu đi đến chỗ quái vật khổng lồ, chuẩn bị tinh thần bị cắn đứt cổ, từng chút một bị gặm sạch.
“Nhị gia.”
Trần Hựu ngồi xổm xuống, bóng tối che khuất khuôn mặt cậu, chỉ có giọng nói vang lên, trong trẻo, dễ nghe, “Tôi đi ngang qua, thấy cửa phòng ngài mở, nên tự tiện vào.”
“Tại sao không ở trong phòng của mình?”
Giọng nói của người đàn ông khàn và trầm đục, như bị giấy nhám chà qua, không thể nghe ra cảm xúc.
“Sét đánh, tôi sợ.”
Trần Hựu nói nhỏ, rất nghiêm túc, “Khi còn nhỏ tôi suýt bị sét đánh, không dám ở một mình trong phòng.”
Nói xong, cậu nín thở.
Không biết bao lâu, một bàn tay chính xác nắm lấy cổ họng anh.
Trần Hựu thở khó khăn, cậu quơ tay, không quan tâm bắt được cái gì, cứ nắm chặt mà bóp.
Shhh —
Cằm của Tần Phong bị cào, hắn giữ chặt tên nhóc điên cuồng, nguy hiểm cảnh báo, “Đừng nhúc nhích.”
Trần Hựu thở hổn hển, “Nhị gia bỏ tay ra, tôi sẽ không động.”
Tiếng cười trầm thấp vang lên, không rõ ý tứ, “Cậu là người đầu tiên dám thương lượng với tôi.”
Trần Hựu thở dễ dàng hơn, cậu ngồi bệt xuống đất, tay rũ xuống, giống như vừa đánh xong một trận, mệt mỏi kiệt sức.
“Đó là vì họ sợ Nhị gia, tôi không sợ.”
Tần Phong dường như có hứng thú, “Ồ?”
“Tại sao sáng nay gặp tôi lại sợ đến khóc?”
Trần Hựu nhếch nhếch mép, ông chú à, nói chuyện với chú thật vô vị.
“Làm gì có chuyện đó.”
Trần Hựu nói dối không chớp mắt, “Tôi rất ngưỡng mộ, rất thích Nhị gia.”
“Thật sao?” Tần Phong nhả ra một hơi khói, “Một tháng trước, trong căn phòng khác trên tầng này, cậu chỉ vào mặt tôi, chửi tôi là lão biến thái, là chó điên, kỹ thuật tệ hại.”
Trần Hựu bị sặc, ho khan, haha, không nói tiếp được nữa.
“Khi đó tôi bị điên, mất trí.” Cậu thở dài đầy lo lắng, “Nhị gia, đôi khi tôi điên lên, ngay cả tôi cũng tự thấy sợ.”
Tần Phong cười lạnh, “Cái miệng nhỏ này của cậu đúng là rất gian dối.”
Trần Hựu nói, “Đều là sự thật mà.”
Cậu nhìn vào đốm lửa nhỏ trên đầu thuốc lá, nhìn đến mức mắt sắp lé, “Nhị gia, ngài ngoài công việc có sở thích gì không?”
“Chơi bóng, tập gym, uống trà, chơi cờ?” Trần Hựu tự nói, “Tôi thích chơi game, có khi chơi đến phát điên, để có được trang bị, tôi có thể thức suốt vài ngày.” Sau đó thì chết vì đột tử.
Tần Phong nghiền nát điếu thuốc, tiếng ồn như cái loa kêu liên tục bên tai hắn, thậm chí tiếng gió và mưa bên ngoài cũng mờ nhạt đi.
Không ai từng nói nhiều như vậy trước mặt hắn, nói những chuyện vô bổ không có giá trị.
Như thể hắn trở về năm hai mươi tuổi, cởi trần trong quán net, ký túc xá, cầm chai bia cháy hết mình.
Tần Phong dập tắt thuốc, ánh mắt sau kính trở nên u tối.
“Có một lần, trong game có sự kiện quay thưởng, tôi may mắn quay được ba mươi nghìn đồng!”
Trần Hựu liếm môi, dạ dày trống rỗng, không hiểu sao mỗi lần tiếp xúc với mục tiêu, không đói thì đói đến chết.
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.
Trần Hựu nằm sấp xuống đất, như một chiếc bánh rán, “Nhị gia, không thì nói chuyện thêm chút nữa?”
Tần Phong rõ ràng không muốn.
Trong bóng tối, có tiếng động nhỏ.
Trong lòng Trần Hựu cảm thấy khó chịu, nhưng không muốn khóc.
“Nhị gia, có thể đổi tư thế không?”
Hiển nhiên là không thể.
Tần Phong luôn đi thẳng vào chủ đề, sẽ không hao phí thời gian ở trên người đối phương.
Trong bóng tối, chỉ có từng tiếng thở dốc nặng nề.
Trần Hựu chỉ thích ngắm chim, trước khi đột tử, cậu chưa từng đánh pháo, đối tượng càng không phải nói, lần đầu tiên đi vào thế giới này là làm cùng Tần Phong.
Đây là lần thứ hai, vẫn là Tần Phong.
Khác nhau chính là, lần này không có công dụng của kẹo cao su, mà là người đàn ông bị dục vọng cầm cố.
Thân thể của Trần Hựu đã được rèn luyện kỹ, nhưng linh hồn là một con chim non nhút nhát, vừa mới bắt đầu.
Mưa vẫn đang rơi, Trần Hựu còn đang nắm úp sấp, bị nhấc một chân, như chó con đi tiểu.
Cậu duỗi chân đạp: “Ngài không nghỉ một lát sao?”
“Nhị gia đã từng xem đá bóng chưa, đều phải nghỉ giữa trận, trận sau mới có sức đá tiếp.”
Tần Phong cũng không phóng túng, tiền tài, quyền thế, tất cả đều có dục vọng sở hữu, duy nhất chỉ có tình dục đối với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng được.
Từ trước đến giờ hắn đều bắt đầu trong im lặng, kết thúc trong im lặng, lúc này nghe thanh niên nói, cười khẽ.
“Có muốn thử đếm xem tôi có thể vào được mấy quả không?”
Trần Hựu trợn mắt, cậu cười haha, “Nhị gia uy mãnh, ít nhất cũng có thể đá vào hàng ngàn, hàng vạn quả.”
Tần Phong nói một chữ: “Đếm.”
Trong lòng Trần Hựu chửi bới, cậu theo nhịp điệu của lão già, đếm mấy chục lần, thì cắn phải đầu lưỡi của mình, giận điên lên: “Không phải đếm!”
Tần Phong cảm thấy chơi rất vui, tên nhóc này đôi khi là con cừu nhỏ, có đôi khi là con rùa, bây giờ là con nhím, hắn vẫn chưa thể phát hiện ra đâu mới là bản ngã(cái tôi) của đối phương.
Tiếng sấm nổi lên, lóe sáng một góc gian phòng, cả người Tần Phong đột nhiên căng thẳng, mỗi một khối cơ dưới quần áo đều căng phồng.
“Aaaa —— ”
Trần Hựu gào lên như quỷ, run rẩy liên tục, như quả bóng xì hơi, tê liệt.
Bão táp mãnh liệt hơn.
Ngoài cửa sổ cây cối chao đảo làm người ta kinh hãi, bất cứ lúc nào cũng có thể bật gốc, bay thẳng lên trời.
Khí thế quanh thân Tần Phong càng trở nên âm trầm khủng bố.
Chân Trần Hựu áp về sau, cả người bị đè lên, y như tập yoga, vẻ mặt cậu rất thốn: “Không được, cái này không làm được, Nhị gia, tôi già rồi, không làm được cái này, tôi không lừa ngài đâu, aa —— ”
Cmn, eo đứt mất.
Khóe mắt Tần Phong liếc qua cửa sổ, trái tim hắn như bị một bàn tay tóm lấy, siết chặt, đau không thở nổi.
Rèm cửa sổ đột nhiên bị kéo lên, cửa sổ thủy tinh bật tung ra ngoài, bên ngoài sấm vang chớp giật, Trần Hựu bị đè trên bệ cửa sổ lạnh lẽo, nửa người trên nhoài ra ngoài, bầu trời che ngợp mưa gió như đập tới, dội ướt áo cậu, xuyên qua lỗ chân lông.
Mưa mùa hè không lạnh, nhưng tầm tã, nặng hạt, đập đau ngực Trần Hựu.
Trong mưa, sao trời không thấy, thỉnh thoảng còn trông thấy chớp lóe qua, nhìn vẻ mặt lão già không khác gì ác quỷ.
Còn là một con ác quỷ muốn khóc nhưng không thể khóc.
Thật đáng thương.
Trần Hựu run rẩy, không biết là đau, hay là sợ, không hiểu sao cậu vẫn còn thứ tình thương của người mẹ này, muốn ôm người này vào trong lòng, sờ đầu, vỗ về, hát lên một bài hát ru, dỗ ngủ?
Mẹ kiếp, game này có virut, chắc chắn có!
Mưa chưa ngừng, Tần Phong ngừng.
Trần Hựu trượt từ bệ cửa sổ xuống đất, nước mưa trên đầu chảy dọc theo gương mặt, cằm, xương quai xanh nhỏ xuống, tí tách tí tách, cậu không còn cảm giác từ phần eo trở xuống.
Đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, bóng tối bị xua đuổi, đột nhiên khiến Trần Hựu không kịp thích ứng, cậu đưa tay che mắt lại.
Đến khi bỏ tay xuống, Trần Hựu nhìn thấy chú chim cậu yêu nhất đang vỗ cánh trước mặt cậu, bay tới bay lui.
Có răng cưa, không đáng yêu chút nào.
Tần Phong cởi quần dài, cởi cúc áo sơmi, tùy ý ném sang một bên, cũng không thèm nhìn người trên mặt đất, đi thẳng vào phòng tắm.
Trần Hựu nhìn lão đàn ông lưng rộng, eo thon, cơ mông, chân dài, mắt cậu híp lại, dáng người thật cmn quá đẹp.
Giờ nên đi? Hay là nằm tiếp?
Vẫn là đi thôi.
Không đi theo lối mòn, mới có thể xuất hiện kỳ tích.
Trần Hựu chống đất đứng lên, chậm rãi kéo quần, đại nhân vật đúng là không tầm thường, đổi qua sân chơi cũng không mất lý trí, không làm ra mấy cái trò thô lỗ như xé áo, hay là hành động điên cuồng gì đó.
Đi một bước, mông sau Trần Hựu chảy xuống chất lỏng, quần ướt, tất cũng ướt.
Tần Phong đi ra từ buồng tắm, trong phòng đã không thấy bóng người, đây là điều hắn muốn nhưng cũng có chút ngoài ý muốn.
Đằng sau cửa có một bóng đen, Tần Phong nhướng mày, đi ra mở cửa, một vật nặng ngã vào đùi hắn.
“Cậu ngồi ở cửa làm gì?”
Trần Hựu rũ đầu xuống, quần áo ướt sũng dán chặt vào người, rất gầy, gầy nhô cả xương.
Giọng cậu ong ong: “Nhị gia, quần áo tôi ướt hết rồi,tôi sợ làm dơ sàn, không lau dọn được.”
“Tôi ngồi ở đây chờ chảy xong rồi đi.”
Tần Phong: “…”
Hắn lùi về sau vài bước, người bên chân mất đi điểm tựa, ngã về sau, phát ra một tiếng rầm.
Sau gáy Trần Hựu phát đau, cậu ngẩng đầu nhìn, ngưỡng mộ lỗ mũi lão già này, đúng là không có thiên lý, đến cái lỗ mũi cũng gợi cảm như thế.
Trên đất có không ít vệt nước, Tần Phong nhìn thấy, lạnh lùng nói: “Đứng lên.”
Trần Hựu giang hai cánh tay với Tần Phong, không hề che lấp, biểu hiện rất trực tiếp, cậu muốn được ôm.
Ngay dưới mắt Tần Phong, tóc thanh niên ướt nhẹp dán sát vào da đầu, khuôn mặt trắng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu, hai môi khô nứt, ngực gầy nhô xương, sờ lên, chỉ thấy từng đốt xương sườn.
Đối với dáng vẻ phổ thông đến mức tầm thường như vậy, không có một tý mỹ cảm, thế nhưng hắn lại có phản ứng.
Trần Hựu giơ mỏi tay, cậu thả xuống, rũ mi mắt, khóe môi hơi mím, an tĩnh thất vọng .
Quỷ thần xui khiến, Tần Phong khom người ôm lấy Trần Hựu, một người đàn ông trưởng thành lại nhẹ đến bất ngờ.
Trần Hựu được ôm vào phòng tắm, đặt trên đất, cậu đứng không vững, hai chân run rẩy.
“Rửa sạch rồi ra ngoài.”
Tần Phong nói một câu mệnh lệnh, rồi rời đi.
Vừa đóng cửa, Trần Hựu lập tức sống lại.
Cậu nhìn quanh phòng tắm, ngửi mùi hương lão đàn ông lưu lại, Kiều Minh Nguyệt chưa từng dùng qua phòng tắm này, điều này nói rõ, đến khi đối phương trở về, cậu sẽ không bị đuổi ra khỏi cửa.
Trần Hựu bọc khăn tắm đi ra ngoài: “Nhị gia, tôi tắm xong rồi.” Thật ra vẫn chưa xong, cậu không có kiên trì, chỉ xối ướt người rồi đi ra, đề phòng bị phát hiện.
Đối phương ngồi trên ghế, ánh mắt thâm trầm, Trần Hựu nhanh chóng liếc qua, khóe mắt run lên.
Không phải chứ, còn tới nữa hả?
Cậu đã đói bụng đến mức bụng dán lưng, huyết áp sắp hạ chạm đáy rồi.
Tần Phong cởi bỏ áo ngủ, cả người lười biếng ngửa ra sau, mở to mắt nhìn qua Trần Hựu.
Phàm là người không mù, không ngốc, đều hiểu rõ là có ý gì.
Trần Hựu cau mày, khuôn mặt tỏ vẻ không muốn và ghét bỏ, cậu không ăn nguyên vị.