Về phần Hồng Uyên, cảm giác đau đớn đeo bám bỗng dần chuyển sang sướиɠ khoái kì lạ. Đối với một người đã từng trải qua làʍ t̠ìиɦ, nàng hiểu lý do vì sao. Tuy nhiên, cảm giác sương sướиɠ ở đây khác hẳn những lần làʍ t̠ìиɦ trước của nàng.
Hắn đã hoàn thành xong nhiệm vụ, giờ nên gấp rút rời khỏi đây.
Thế nhưng có gì đó níu chân hắn lại…
“Uh… ” Bất chợt, Khải Minh bắt phải ánh mắt say đắm của Hồng Uyên. Ánh mắt ấy dành cho hắn.
Rồi, đôi môi nàng bỗng tiến sát lại gần môi hắn.
Một nụ hôn chăng?
Đúng vậy, đó là thứ nàng thật sự mong muốn.
Thế nhưng…
“Dừng lại đi” Khải Minh đưa tay lên chặn Hồng Uyên lại.
“Cô nghĩ ta sẽ bị lừa lần hai à? Anh đâu đẹp trai chứ đâu có dại! ”
“Ugh… ” Nghe Khải Minh nói vậy, Hồng Uyên sực nhớ rằng nàng đã cố tình dùng nụ hôn để dụ hắn nuốt Mê Hồn Hương. Thế nhưng lần này nàng hoàn toàn không có ý định đó. Nàng thật sự muốn hôn Khải Minh.
“Uh… ta vẫn còn một chút… được lắm… hãy uống nó đi! AAA! ”
Khải Minh nói rồi ghì chặt đầu Hồng Uyên lại, ra sức đẩy dương v*t vào miệng nàng ta đến tận gốc. Vào lúc này, đầu dương v*t đã đi qua cổ họng nàng.
Cơ thể Khải Minh giật giật rồi…
“Phọt! ”
Thêm một dòng tinh nữa được xuất ra, có vẻ ít hơn lúc nãy. Dòng tinh ấy chảy quanh họng Hồng Uyên sau đó chạy thẳng xuống bụng.
Hắn vẫn giữ chặt đầu Hồng Uyên trong nửa phút tiếp theo, sau đó mới chịu thả ra. Hồng Uyên khi được thả lại không vội nhả dương v*t Khải Minh mà vẫn ra sức mυ"ŧ chặt nó với tốc độ không tưởng. Nàng như không muốn bỏ sót một giọt tinh nào từ cái dương v*t ấy.
“Haha… tốt lắm… nhớ lấy hương vị này đến cuối đời nha! ”
Khải Minh cười lớn, khuôn mặt thỏa mãn vô cùng.
…
“Hmm… Khách sắp đến rồi! Mau đi chuẩn bị hàng! ”
Một đám người kéo đến trước cửa căn phòng từng nhốt Khải Minh, căn phòng chứa các loại hàng bán đấu giá.
“Cạch! ”
Cánh cửa phòng mở ra và sự kinh ngạc xuất hiện trên tất cả khuôn mặt của đám người.
“HÀNG ĐÂU? ”
Đám người đó nhốn nhào cả lên. Bởi lẽ trước mắt họ, những thứ chuẩn bị được bán đấu giá bỗng bốc hơi hết. Thay vào đó, lại có hai tên lính canh cửa nằm ngủ say như chết trong đây.
Một tên to cao lớn giọng nói:
“Khốn kiếp! Hai ngươi mau báo với đại ca có kẻ cướp hàng! Còn lại chia ra truy tìm, bất kì ai khả nghi đều bắt giữ lại! ”
…
“Hmmm… ” Khải Minh chỉnh trang lại y phục rồi bước về phía cánh cửa sổ. Nhiệm vụ hắn đã xong, chẳng còn lý do gì phải lưu luyến tại đây cả.
Khải Minh lạnh lùng bước đi không thèm ngoảnh lại. Để lại đằng sau ánh mắt tiếc nuối của Hồng Uyên.
Cánh cửa sổ mở ra.
Thân ảnh ấy biến mất.
Ánh mắt nàng nhìn ra bầu trời sao.
Cuộc làʍ t̠ìиɦ vừa rồi chỉ trong chớp nhoáng. Thế nhưng nó sẽ là ký ức mà đến tận cuối đời nàng sẽ không quên.