Hai giọng nữ la thất thanh. Chúng đến từ hai cô nàng nữ sinh thuộc học viện Dã Thú, đặc biệt hơn nữa, đây là hai nữ sinh đã tham gia vào kì thi liên trường vừa rồi.
Tại sao họ lại la hét bi thảm như vậy?
Đó là vì, hiện tại, họ đang bị vây quanh bởi một bầy ma thú hung tợn.
Chúng làm gì họ? Ăn thịt?
Không!
Vậy chúng làm gì?
Lũ ma thú vây chặt lấy hai nữ sinh này. Chúng đang thực hiện một hành động được xem là bản năng —Giao phối.
Đúng vậy. Chúng xem hai nữ sinh kia chẳng khác gì con cái cùng loài. Lũ ma thú dùng chân giữ chặt tứ chi của mỗi cô nàng. Đồng thời thay phiên dùng dương v*t của mình đẩy vào sâu bên trong âm đ*o của mỗi nàng.
Đứng trước loạn cảnh thế này, ai ai cũng phải khiếp sợ, tiếc thương thay số phận của những cô nàng đang làm đồ chơi cho ma thú dưới kia.
Thế nhưng, có một kẻ đứng nhìn với thái độ dửng dưng, chẳng tỏ chút cảm xúc đau xót nào. Hắn chính là —Hiệu trưởng học viện Dã Thú, Quốc Bảo.
“Ngài Quốc Bảo… xin… xin tha… cho tôi… hãy cho tôi… ahhh… uh… một cơ hội nữa… ”
“Hừ! Tha? Chúng mày đã thất bại ở nhiệm vụ lần này, chẳng có lý do gì để ta tha cả. Chỉ vì tụi mày mà Công Nghệ Cấy Ghép Linh Hồn của ta bị chùn một bước. Những hình phạt này là vô cùng thích đáng! ” Quốc Bảo lạnh lùng nói.
Tuy nhiên, chỉ có 4 người trong đó bị phạt. Còn một kẻ đã bị hiệu trưởng học viện Hoàng Kim giữ lại. Đó chính là Vương Ám.
“Grrr… tên khốn kiếp đó… hắn dám giữ lại người của ta… ” Quốc Bảo bực tức khi nhớ đến chuyện này.
Sau đó, hắn quay gót bước đi, đồng thời kêu cô gái đứng bên cạnh – – Huệ Hương đi cùng.
Cả hai nhanh chóng đi đến một khu bí ẩn nằm sâu trong học viện. Dù là học viên ở đây cũng ít ai biết về nó. Vì nơi đây chính là phòng nghiên cứu bí mật của Quốc Bảo.
Có lẽ vì thuộc sở hữu của Quốc Bảo, nên ở đây toát lên một vẻ đáng sợ, kì bí y hệt chủ nhân.
“Huh… ” Đứng trước lối vào, Quốc Bảo chợt nhíu mày như phát hiện ra điều gì đó.
“Mùi máu… ” Huệ Hương đứng bên cạnh cũng có vẻ hơi kinh ngạc, nàng đã đánh hơi được mùi huyết tinh đậm đặc ở sâu trong phòng nghiên cứu.
Cả hai không chần chừ, tiến vào trong để xem thử chuyện gì đang xảy ra và…
“Chuyện này là sao? ” Huệ Hương kinh hãi nói.
“Cái gì? ” Mặt Quốc Bảo biến sắc dữ dội. Điều này thật hiếm thấy. Quốc Bảo vì một lý do nào đó luôn tiết chế cảm xúc của mình. Vậy mà giờ đây lại biểu hiện rõ ra mặt thế kia.
Nhưng điều này cũng có thể hiểu được vì trước mặt hắn lúc này, căn phòng thí nghiệm của hắn trở nên vô cùng lộn xộn, tài liệu nghiên cứu văng tứ tung, các mẫu vật thí nghiệm bị đập vỡ, bàn ghế ngã nghiêng. Và còn một điều đặc biệt nữa chính là… căn phòng này được nhuốm đầy máu đỏ.
Máu này chắc hẳn đang đến từ những xác người nằm la liệt trên sàn. Đây đều là những kẻ cùng Quốc Bảo nghiên cứu, không hiểu vì lý do gì mà ra nông nỗi này. Nhưng nếu được hỏi, nhiều người sẽ cho rằng đây là kết quả của một vụ thảm sát.
Bất ngờ thay khi đó lại chính là câu trả lời chính xác.
Tất cả những người ở đây đều bị sát hại và đều do một kẻ duy nhất…
“Về rồi đấy à? ” Ngồi trên chiếc bàn đối diện, một bóng đen lên tiếng hỏi.
“Ngươi… là ai? ” Quốc Bảo nhíu mày lại, chiến ý cường đại toát ra.
“Là ai? Không quan trọng! ” Bóng đen ấy đáp.
“Grr… Tại sao lại giết người của ta? ” Quốc Bảo đổi câu hỏi.
“Haizzz… một lũ yếu nhược dùng phương pháp bẩn thỉu, cấy linh hồn khác vào cơ thể để tạo nguồn hồn lực sao? Haha, ta cảm thấy ngứa mắt nên giết hết rồi! ” Bóng đen vừa cười vừa nói, trông có vẻ đối với hắn, việc giết người rất bình thường.
“Hừ! Dám khinh thường công nghệ của ta sao? ” Quốc Bảo lại lên cơn tức giận khi công nghệ Cấy ghép Linh Hồn của hắn bị người khác xem thường.
“Ái chà… ta quên mất, trước mặt ta còn một kẻ như vậy! ” Giọng điệu bỡn cợt phát ra từ bóng đen.
“Tên khốn! Ngươi đến đây với mục đích gì? ”
“À… chỉ là đến tìm một thứ thôi. Tìm mãi không ra, cuối cùng mới biết nó nằm trong người ngươi. ”
“Cái… gì? Lẽ nào ngươi… ”
Quốc Bảo chưa nói hết câu thì bóng đen kia lao đến trước mặt hắn. Lộ ra trước mắt hắn bây giờ là một thiếu niên với mái tóc xoăn đầy bí ẩn. Bàn tay thiếu niên ấy nhanh như chớp phóng đến ngực hắn và…
“Ahhhh… ”
Thiếu niên rút tay trở lại, theo bàn tay ấy, một quả cầu nhỏ màu đen chui ra khỏi cơ thể Quốc Bảo.
Ngay sau đó, Quốc Bảo ngã quỵ xuống đất, hộc một ngụm máu.
“Haha… thật đẹp đẽ làm sao. Cuối cùng cũng tìm được rồi! ” Thiếu niên kia cười lớn khi nhìn vào quả cầu đen kia, trông hắn như mới tìm được một thứ gì đó vô cùng quý giá vậy.
“Ngài Quốc Bảo! ” Huệ Hương lao đến đỡ Quốc Bảo. Đến bây giờ nàng mới phản ứng kịp trước những gì vừa xảy ra. Tên thiếu niên kia hành động vô cùng nhanh, quả thật không thể xem thường.
“Hừ! Ngươi thật không biết trời cao đất dày, dàm để Ngài chung với cái linh hồn rác rưởi, phế vật của ngươi sao? Đáng chết! ” Thiếu niên bỗng tỏa ra sát khí mạnh mẽ lan tỏa khắp căn phòng.
“Gì chứ… ” Quốc Bảo kinh ngạc, lộ rõ nét run sợ trên khuôn mặt. Đứng trước tên thiếu niên này, hắn chẳng là cái thá gì cả. Tên đó quá mạnh, lại còn vô cùng đáng sợ. Thật ra hắn là ai?
“Ngài Quốc bảo… Chạy mau đi! ” Huệ Hương chợt la lên. Nói rồi, nàng phóng thẳng đến tên thiếu niên kia, hồn lực tỏa ra khắp cơ thể để chiến đấu.
“Huệ Hương… ” Bất ngờ trước hành động của Huệ Hương, Quốc Bảo đứng trơ ra. Nàng ta đang định cầm chân tên kia để bảo vệ hắn sao? Nàng ta sẽ chết mất.
“Không… Huệ Hương… ” Quốc Bảo mấp máy môi chuẩn bị nói thì…
“Hừ, mi cũng bị giết! ”
Thiếu niên ấy trừng mắt nhìn Huệ Hương và…
“Xoẹt! ”
Huyết tinh bắn tung tóe.
Một thứ gì đó rơi xuống rồi lăn đến trước mặt Quốc Bảo.
“… ”
Một thoáng im lặng và…
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! ”
Quốc Bảo điên loạn, la lên kinh hãi. Thứ đang nằm trước mặt hắn lúc này chính là… đầu của Huệ Hương.
“Không… không! ” Quốc Bảo bịt miệng lại như tránh nôn ra. Rồi hắn cắm đầu bỏ chạy.
“Hmmm… chạy à? Mà thôi, dù sao hắn cũng chết thôi! ” Thiếu niên cũng chẳng thừa hơi để đuổi theo Quốc Bảo.