Ngay sau đó, cả hai như hai tia chớp phóng về phía Vương Ám.
“Ồ hợp tác sao? ”
“Hay thật! ”
“Nằm ngoài dự tính nhỉ? ”
Khán giả bất ngờ khi thấy Khải Minh cùng Đăng Quang bắt tay với nhau. Nếu xét về sức mạnh thì mỗi người trong họ đều khó địch lại Vương Ám, nhưng nếu biết phối hợp với nhau chiến đấu cộng với tình trạng hiện tại của Vương Ám thì không phải không có phần trăm thắng.
“Nhưng nếu hợp tác thì tỉ lệ chiến thắng của chúng ta… ” Hoài Nam cắn răng suy nghĩ.
“Graoooo! ” Khối hồn lực vây quanh Vương Ám phản ứng dữ dội khi thấy Khải Minh cùng Đăng Quang xông đến.
“Ngạc nhiên khi ngươi nhanh bằng ta đấy! ” Đăng Quang vừa chạy vừa nói.
“Hừ… ” Khải Minh chỉ đáp lại bằng một cái “hừ” lạnh. Hắn rõ biết Đăng Quang chưa tung hết tốc độ của mình.
“Tung chiêu đi! ” Đăng Quang la lên một cái. Cả hai lập tức vung kiếm, động tác nhanh, gọn, lẹ vô cùng.
“Phong Trảm. ”
“Quang Trảm. ”
Hai luồng hồn lực phong hệ và quang hệ đồng thời được phóng xuất dưới dạng kiếm khí nhắm đến Vương Ám.
“Graooo! ” Hai cánh tay quỷ dị kia lập tức bắt chéo trước mặt Vương Ám để chống đỡ đòn tấn công của Khải Minh và Đăng Quang.
“Ầm! ” Hai cánh tay quỷ dị ấy có vẻ rất cứng cáp. Bằng chứng là hai trảm của Khải Minh và Đăng Quang đều bị chặn đứng. Tuy vậy, nó vẫn tạo thành một vụ nổ, khói bụi xung quanh bị thổi lên mịt mù.
“Yaaa… ” Khải Minh cùng Đăng Quang đồng thời nhảy lên, đưa kiếm lên cao để chuẩn bị cho một cú chém toàn lực.
“Xoẹt! ” Xé tan lớp khói bụi, hai cánh tay kia vung đấm đến hai người họ.
“Keng! ” Một lần nữa, Đăng Quang và Khải Minh đồng thời vung kiếm, họ dùng lưỡi kiếm để đỡ hai cú đấm kia.
Tuy đỡ được nhưng cả hai đều bị hất tung về sau. Ngay sau đó, khi họ còn lơ lửng trong không trung, hai cánh tay kia cùng với nhau tạo ra một quả cầu màu tím ở giữa rồi phóng đến.
“Cái gì? Ah… ” Khải Minh hét lên với vẻ ngạc nhiên. Qủa cầu ấy uy lực rất kinh khủng vậy mà việc tạo nó lại rất nhanh. Việc này hắn bất ngờ cũng phải. Tuy nhiên, vẫn còn một thứ khác khiến hắn chú ý.
“Khải Minh! ” Tiếng hét của Đăng Quang dội vào tai Khải Minh. Hắn lập tức quay mặt qua thì thấy Đăng Quang vung kiếm về phía hắn.
Chuyện gì đây? Lẽ nào Đăng Quang muốn đánh hắn?
Khải Minh mới đầu cũng có những suy nghĩ như vậy nhưng ngay sau đó…
“Ah… ” Khải Minh như hiểu ý của Đăng Quang. Tay hắn nắm chặt Xích Kiếm đồng thời chém vào quỹ đa͙σ của Thánh Quang Kiếm.
“Keng! ” Hai thanh kiếm chạm vào nhau, phản lực từ vụ va chạm đẩy cả hai sang hai bên. Cũng vì thế, quả cầu kia chẳng gặp vật cản nào trên quỹ đa͙σ của mình, nó bay thẳng lên trời và phát nổ.
“Đoàngggggggg! ”
“Phù! ” Khải Minh thở phào ngay sau khi đáp đất. Pha thoát nguy hồi nãy đúng là mạo hiểm. Bởi nếu cả hai không tung lực ngang bằng nhau thì chỉ một người bị hất ra, kẻ còn lại sẽ xui xẻo dính đòn.
“Cẩn thận! ”
Thở chưa trọn hơi, Khải Minh lại nghe lời cảnh báo của Đăng Quang lọt vào tai. Hai cánh tay kia lại tiếp tục vươn dài, lao đến truy sát hắn.
“Oái! ” Khải Minh nhanh nhẹn né các đòn tấn công. Tuy những bàn tay ấy tấn công một cách loạn xạ, chẳng đảm bảo tính chính xác cao song vẫn làm Khải Minh chật vật. Nếu hắn không có Đặng gia Bộ Pháp thì có lẽ giờ đây đã bị hai bàn tay kia đánh bay.
“Chết đi! ” Bất ngờ, Đăng Quang từ khi nào đã xuất hiện bên hông của Vương Ám, hắn vung một đường kiếm cực mạnh tấn công.
“Guh… ” Lớp hồn lực bao quanh Vương Ám rên lên với vẻ ngạc nhiên. Có vẻ nó mãi tập trung tấn công Khải Minh mà quên mất đi Đăng Quang nên mới bị hắn tấn công bất ngờ thế này.
“Roẹt! ” Thánh Quang Kiếm sáng lên chém bay một phần hồn lực đang bao quanh Vương Ám. Tuy Đăng Quang ra đòn rất mạnh song vẫn không chém đến cơ thể Vương Ám được.
“Hả? Hồn lực của nó đang giảm! ” Khải Minh nhờ vào Tinh Thông Nhãn đã nhận ra điều đặc biệt. Ngay sau khi bị Đăng Quang đánh, hồn lực của Vương Ám suy giảm mạnh, tụt hơn chục nghìn điểm.
“Được nếu vậy! ” Khải Minh lập tức xuất chiêu.
“Phong Trảm! ”
Lưỡi dao gió đầy uy lực và sắt bén lao đến cứa vào khối hồn lực ấy và phá nổ, tuy nhiên…
“Đệt… sao giảm có 200 điểm hồn lực vậy? ” Khải Minh hơi cảm thấy nhục khi thiệt hại mình gây ra quá là nhỏ, so với Đăng Quang quả là một trời một vực.
“Hmm, có lẽ Thánh Quang có tác dụng mạnh đối với luồng hồn lực kia hơn! ” Khoái Lạc Hệ Thống lên tiếng như an ủi Khải Minh, hiếm khi thấy nó tốt như vậy.
“Hmmm… đỡ nhục hơn một chút! ” Khải Minh thầm cười khổ trong lòng.
Nhưng có lẽ thay vì suy nghĩ những điều đó, hắn nên để ý xung quanh thì hơn. Một cánh tay bên trái bất ngờ lao đến hắn.
“Cái gì?! ” Khải Minh giật mình quay sang đồng thời chân hắn bật lùi về sau.
“Không kịp rồi… ” Khải Minh dường như nhận ra với tốc độ hiện tại thì hắn trúng đòn là cái chắc. Với đòn đánh này, rất có thể hắn sẽ bị loại ra ngoài. Ngoài việc cố đưa hồn lực bảo toàn cơ thể, hắn chẳng còn giải pháp nào khả thi.
“Khải Minh cẩn thận! ” Yến Nhi, Bích Thảo, Mỹ Linh hét lên khi thấy hắn sắp trúng đòn.
“Coi chừng! ” Quốc Vinh và Hoài Nam đứng phắt dậy.
“Định mệnh… ta chưa thua được! ” Khải Minh gào lên trong lòng, ngay khoảnh khắc ấy, một làn bụi đen mờ ảo xuất hiện dưới chân hắn, góp thêm lực đẩy hắn lui về sau. Cánh tay sướt ngang qua người hắn làm bay mất một mảng vải bên hông.
“Bộp! ” Khải Minh ngã xuống đất, mắt không chớp tí nào. Có vẻ hắn còn khá ngạc nhiên.
“Làn bụi ấy? ” Khải Minh bắt đầu cảm thấy mơ hồ về những gì mà mình thấy từ những sự kiện gần đây. Những hạt bụi đen ở xác tên bắt cóc, ở xác con ma thú và lần này là ngay trước mắt hắn. Xâu chuỗi sự việc lại, hắn chắc chắn không phải do hắn hoa mắt mà thấy. Nhưng dù vậy, hắn vẫn chẳng biết nguồn gốc của làn bụi đen ấy.
“Ah… ” Đăng Quang sau một hồi giao tranh thì bị đánh bật về sau, hắn vội đến chỗ của Khải Minh.
“Lần này ta sẽ tung hết sức, chắc chắn sẽ đánh bại được hắn… ngươi hãy thu hút hắn dùm ta! ” Đăng Quang nói với giọng chắc chắn, có vẻ hắn đã chuẩn bị kế hoạch.
“Hừ… được rồi! ” Khải Minh cảm thấy hơi bực mình khi bị Đăng Quang ra lệnh. Hắn lập tức đứng dậy, hít một hơi rồi lao đến trước.
“A… không… đừng mà… tôi… không! ” Vương Ám vẫn không thể dứt điệp khúc kêu gào của mình. Ngay trong thâm tâm hắn lúc này, có một bóng đen với đôi mắt quỷ dị nhìn hắn chằm chằm.
“Không phải ngươi muốn có sức mạnh sao? Không phải ngươi rất muốn trả thù những kẻ đã đối xử tệ bạc với ngươi sao? Hãy trao cơ thể cho ta! Hãy cùng ta phục hận! ”
Những lời dụ dỗ đầy ma mị cứ vang khắp tai Vương Ám. Dù cố bịt tai lại hắn vẫn nghe thấy.
“Không… thả ta ra… ” Những bàn tay ma quỷ cứ xuất hiện trước mắt hắn như muốn tóm lấy hắn. Hắn cố chạy khỏi chúng nhưng không được, những bàn tay ấy nắm lấy toàn bộ cơ thể hắn.
“Hừ… rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ yếu đuối! ” Bóng đen ấy nói.
“Làm ơn cứu tôi! ” Vương Ám hét lên trước khi bị bao phủ bởi những cánh tay kia.
Trong lúc đó, Khải Minh và Đăng Quang đang chật vật né tránh các đòn tấn công từ hai cánh tay. Phải nói càng ngày, những cánh tay này tấn công càng chuẩn xác hơn khiến việc né tránh của cả hai khó khăn hơn. Không những thế, nó giờ không tập trung tấn công một người mà biết cách dàn trải tấn công cả hai, khiến họ không thể lại gần được.
“Hmmm, phải mau kết thúc nó thôi! ” Đăng Quang lộ vẻ nôn nóng.
“Hắn sắp hết rồi ư? ” Khải Minh dường như biết Đăng Quang nôn nóng vì lý do gì. Cũng đã được khá lâu, từ lúc Đăng Quang sử dụng Thánh Quang Hộ Thể, có lẽ cũng sắp đến lúc nó không còn duy trì nữa.
“Hừ… mau xử tên Vương Ám đi… trước khi Thánh Quang Hộ Thể mất tác dụng… và sau đó, ta sẽ xử ngươi! ” Khải Minh cười thầm trong lòng. Quả nhiên, ngay từ đầu hắn đã toan tính điều này.
“Guh… ” Bất ngờ, cánh tay tấn công bọn họ dừng lại. Khải Minh và Đăng Quang lập tức nhân cơ hội lao đến.
“Khốn kiếp… vẫn còn kháng cự à! ”Bên trong Vương Ám, bóng đen vẫn đang cố sức nhấn chìm hắn. Thế nhưng hắn ta vẫn cố cầm cự, hi vọng vào một điều gì đó.
Hai cánh tay kia vội thu ngắn về để kịp cản Khải Minh và Đăng Quang.
“Keng! ” Khải Minh giương kiếm chặn đứng đòn tấn công của cánh tay bên trái, hắn đã dồn hết lực vào nên chỉ bị đẩy lùi chút xíu.
“Mau lên tên khốn! ” Khải Minh hét lên bảo Đăng Quang.
“Hừ… ” Đăng Quang giẫm chân xuống đất đưa cơ thể bay lên cao.
“Không dễ thế đâu! ” Cánh tay còn lại lao đến đưa bàn tay khổng lồ của mình bao trùm lên Đăng Quang.
“Xoẹt! ” Thế nhưng, ngay sau đó, bàn tay đang nắm Đăng Quang bỗng sáng rực lên và nát ra thành hàng trăm mảnh. Chắc chắn việc này là do Đăng Quang làm.
“Hừ! Đâu có dễ nhỉ? ” Đăng Quang đáp xuống ngay trước mặt Vương Ám. Hắn chĩa thanh kiếm sáng rực của mình về phía đối diện rồi hét.
“Bạo Quang Pháo! ”
Ngay lập tức, Thánh Quang Kiếm biến đổi. Lưỡi kiếm tách thành hai phần, ở giữa chúng, một luồng ánh sáng cực mạnh phóng ra.
“Kết thúc rồi! ”
“Hừ… Quả là không dễ thế đâu. ” Khối hồn lực với giọng khinh thường nói. Ngay lúc ấy, nó tạo ra ngay trước mặt một quả cầu hồn lực màu tím để đấu với luồng ánh sáng của Đăng Quang.
“Cái gì? ” Đăng Quang kinh ngạc.
Như hệ thống đã nói, Thánh Quang có khả năng gây sát thương cao cho khối hồn lực ấy, bởi vậy nên nó tạo ra quả cầu ấy nhằm mục đích phản công và chặn cho Bạo Quang Pháo không thể chạm đến mình.
Hai luồng kình lực chạm nhau, kết quả tạo nên một vụ nổ kinh thiên. Đăng Quang cùng khối hồn lực kia bị hất bay về sau. Đăng Quang thì có vẻ thương tích khá nặng dù đã dùng hồn lực bảo vệ quanh cơ thể, cũng chả trách khi hắn đứng quá gần vụ nổ.
Trong khi đó, Vương Ám chẳng bị gì cả. Mọi tổn thương đều được khối hồn lực kia đỡ, có vẻ nó không muốn Vương Ám bị thương. Tuy nhận khá nhiều sát thương, song khối hồn lực có vẻ còn vui vẻ chán, bởi lẽ nó sắp chiếm được toàn bộ thân xác của Vương Ám rồi và ngay sau khi làm được điều đó, nó sẽ…
“Giết hết lũ con người! Haha… ” Một giọng cười điên loạn phát ra từ khối hồn lực.
“Cười cái lone! ” Một giọng nói ngạo mạn vang lên, ngay sau đó là một thân ảnh lao ra từ đám khói bụi sau vụ nổ. Tay hắn đang nắm chặt một thanh kiếm màu đỏ, rất quen thuộc. Không ai khác nữa, hắn chính là Khải Minh.
“Hắn định làm gì? ” Đăng Quang ở phía sau ngơ ngác. Phải biết đến cả hắn với Thánh Quang Kiếm có khả năng gây sát thương cao cho khối hồn lực kia cũng không thể chạm đến Vương Ám. Vậy thì hắn với thanh Xích Kiếm kia có thể làm gì?
Thế nhưng điều không ngờ lại xảy ra. Khải Minh dồn hết sức đâm thanh kiếm của mình vào đầu của Vương Ám. Cứ ngỡ nó sẽ bị chặn đứng lại bởi khối hồn lực kia nhưng… nó lại lao thẳng đi mà chẳng có gì cản trở.
“Thế này là sao? ”
Ai cũng ngạc nhiên trước việc này, ngay cả khối hồn lực kia, nó không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
“Tại sao? ”
“Quá đơn giản… Ta đã để ý rằng, mỗi lần tạo quả cầu kia, ngươi đều làm rất nhanh. Điều đó làm ta tự hỏi rằng ngươi đã dùng cách gì và có để lộ sơ hở gì không. Một cổ máy khi làm việc một cách quá nhanh thì sẽ bị hỏng hóc và ngươi cũng vậy. Khi dùng chiêu đó, ta đã để ý một phần hồn lực ở xung quanh đầu tên Vương Ám có kẽ hở… và đó chính là thứ ta cần lợi dụng để đánh bại các ngươi! ”
Tất cả những lời trên đều chỉ là ý nghĩ của cả hai và được trao đổi bằng “mắt” với nhau. Tuy khó hiểu nhưng lại dễ hiểu vô cùng.
Quả thật đáng kinh ngạc khi Khải Minh lại có thể nhận ra chi tiết trên, thứ mà cả Đăng Quang cũng không tài nào phát hiện.
“Yaaaa… ” Xích Kiếm lao vun vút và đâm vào đầu của Vương Ám. Lập tức có tiếng gì đó trông như thủy tinh vụn vỡ, đây chính là âm thanh tạo nên bởi sự rạn nứt lớp hồn lực bảo vệ do ban tổ chức tạo nên. Điều này đồng nghĩa rằng, Vương Ám bị loại.
“Cảm… ơn! ” Vương Ám khẽ nhấp nháy môi. Sau đó, cơ thể hắn sáng rực lên rồi biến mất trước con mắt ngỡ ngàng của hàng trăm người.
“Mau cho người đến phòng hồi sức để áp chế hắn! ” Vị hiệu trưởng học viện Hoàng Kim đứng phắt dậy rồi chạy ngay đến phòng hồi sức. Trước khi biến mất trong không khí, ông khẽ nhìn vào Quốc Bảo, khuôn mặt hắn vẫn không có chút gì thay đổi. Thế nhưng khi vị hiệu trưởng kia đi mất, hắn khẽ nghiến răng.