Đi mãi rồi cũng đến phòng hiệu trưởng, Khải Minh định gõ cửa nhưng lòng lại do dự. Hắn thật sự đang hồi hộp. Khải Minh hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, sau đó gõ của phòng.
Một phút sau.
Vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Khải Minh cảm thấy nghi ngờ. Hắn tiếp tục gõ cửa. Thế nhưng mọi chuyện vẫn như vậy. Khải Minh tiếp tục đợi chờ, lòng hắn đang hoang mang cực độ. Mãi cho đến khi, một cô gái xinh đẹp đi ngang qua. Cô gái này là một trong số các giáo viên của học viện, nàng ấy thấy hắn liền bảo:
“Em tìm cô hiệu trưởng hả?”
“Dạ…”
Khải Minh khẽ gật đầu. Cô giáo kia liền cười đáp:
“Cô ấy hình như về phòng nghỉ rồi. Em có chuyện gì thì đến đó nhé!”
Vị giáo viên ấy tươi cười rồi bước đi tiếp. Khải Minh lòng nghi hoặc:
“Sao lại ở phòng riêng nhỉ?”
Thế nhưng sự nghi hoặc đó nhanh chóng được giải thích.
“Chắc nàng ấy cần không gian riêng tư để nói chuyện… Dù sao chuyện này cũng nhạy cảm mà!!”
Khải Minh tự nhủ trong lòng, hắn không chần chừ đi đến dãy kí túc xá dành cho giáo viên. Trong lúc đó, những hạt mưa lại một lần nữa đổ xuống. Một cơn mưa mới đang bắt đầu.
“Cốc cốc.”
Khải Minh nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa của căn phòng duy nhất nằm trên tầng cao nhất của dãy kí túc xá dành cho giáo viên, phòng của Linh Nguyệt.
“Vào đi, cửa không khóa đâu.”
Một tiếng nói lạnh như băng vang ra. Đấy chính là giọng của Linh Nguyệt. Nàng bình thương đâu có vậy, ắt hẳn là do người mà nàng cần truyền tải câu nói đó đến là Khải Minh.
Hắn nghe câu nói liền cảm thấy lo lắng, không biết điều gì sẽ xảy đến với hắn tiếp theo. Nói thế nhưng hắn vẫn bình tĩnh bước vào. Thế nhưng hắn bỗng mất đi bình tĩnh. Khải Minh há hốc mồm sốc nặng. Đang có điều gì vậy?
Lẽ nào Linh Nguyệt đang cầm sẵn con dao để thiến hắn sao?
Thật may là không phải! Ngay trước mắt hắn hiện giờ là một điều trái ngược.
Dương Linh Nguyệt, hiệu trưởng của học viện Hoa Sen. Nàng đang mặc trên người một chiếc đầm ngủ hai dây màu đen. Nàng để lộ ra đôi vai cùng gần một nửa tấm lưng trần, trông thật quyến rũ. Ở phía trước, bộ ngực nàng gần như muốn bung ra khỏi chiếc váy, phần trên trắng muốt của bầu ngực được phơi bày ngay trước mắt Khải Minh. Chiếc đầm này khá ngắn và mỏng, hắn có thể nhìn xuyên qua và thấy chiếc qυầи ɭóŧ đen mà nàng đang mặc.
Dù Khải Minh đã được ngắm nhìn cơ thể khỏa thân của nàng vào mấy ngày trước, nhưng mà lúc này hắn vẫn không thể thoát khỏi sự mê hoặc của nàng. Phải nói Linh Nguyệt bây giờ thật sự rất quyến rũ.
Thấy Khải Minh nhìn mình, Linh Nguyệt đỏ mặt. Nhưng sao mà bắt hắn không nhìn được. Thật không hiểu sao Linh Nguyệt lại mặc vào chiếc đầm đầy khiêu gợi này khi gọi hắn đến. Khải Minh cũng đang thắc mắc về chuyện này.
“Cậu ngồi xuống đi!”
Linh Nguyệt mời Khải Minh ngồi vào chiếc ghế đặt ở phía đối diện. Hắn cúi mặt xuống, chậm rãi bước đến và ngồi xuống.
Linh nguyệt tập trung nhìn vào Khải Minh, một ánh mắt khó hiểu. Trông khi đó hắn vẫn cúi mặt xuống.
Cả hai im lặng một hồi lâu, không khí dần trở nên nặng nề. Khải Minh thấy rằng nếu kéo dài thì càng khó khăn hơn, hắn vội ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Linh Nguyệt. Nàng vội giật mình sau đó nghiêm nghị nói: “Thật ra hôm nay tôi có chuyện muốn nói… tôi nghe nói cậu đang có dấu hiệu sút giảm và lười biếng luyện tập. Là hiệu trưởng, tôi yêu cầu cậu chấm dứt tình trạng này ngay, nếu như không muốn bị loại khỏi đội tuyển…”
Khải Minh lặng người khi nghe hết câu nói của Linh Nguyệt. Trong đầu hắn ngập tràn thắc mắc.
“Tại sao?”
Tại sao Linh Nguyệt chẳng đá động đến chuyện hôm bữa? Khải Minh đã đinh ninh rằng nàng sẽ hỏi tội hắn. Nhưng sao lại vậy?
“Vâng ạ…!”
Khải Minh không thể ngồi im mãi được, hắn khẽ đáp. Sau đó cả hai lại rơi vào tình trạng im lặng. Căn phòng im lặng đến nỗi có thể nghe thấy được tiếng kim đồng hồ di chuyển, một thứ âm thanh mà dường như chẳng ai để ý từ nãy đến giờ.
“Hiệu trưởng…” Khải Minh khẽ nhìn lên và nói.
“Chuyện gì?”
Linh Nguyệt vội vã đáp. Trông nàng có vẻ đang hoảng loạn.
“Chỉ có vậy thôi ạ…?”
“Heh?… Uhm, tôi chỉ muốn nói vậy thôi!”
Linh Nguyệt ấp úng nói. Khải Minh ngạc nhiên, hắn không thể hiểu nổi, Linh Nguyệt chẳng nói gì đến việc hắn giở trò với nàng. Lẽ nào Linh Nguyệt đã quên mất, hay là nàng đã tha thứ cho hắn?
“Nếu chỉ có vậy… em về nhé!”
Khải Minh đứng dậy chỉ tay ra cửa. Linh Nguyệt nhìn sang một bên và khẽ gật đầu. Trông nàng có vẻ gì đó tiếc nuối. Khải Minh thấy vậy liền xoay gót bước đi, nhưng khi đến cửa phòng, lòng hắn bùng lên một suy nghĩ rằng dù có chuyện gì thì hắn nhất định phải xin lỗi Linh Nguyệt sau tất cả những gì đã làm. Hắn không thể để gánh nặng này trong lòng nữa. Dù Linh Nguyệt đã tha thứ cho hắn hay không, hắn cũng phải xin lỗi. Thật là một quyết định dũng cảm.
Khải Minh hít một hơi sau đó quay lại:
“Hiệu trưởng…”
“Khải Minh…”
Lời nói, ánh mắt của cả hai chạm nhau. Cả hai ngượng ngùng nhìn xuống. Khải Minh tuy thắc mắc Linh Nguyệt đang muốn nói gì nhưng hắn buộc phải nói trước, càng chần chừ hắn càng giảm tự tin. Khải Minh cúi đầu và nói to:
“Hiệu trưởng, cho em xin lỗi!!!!”
“…”
Linh Nguyệt lặng người khi nghe Khải Minh nói. Nàng đương nhiên biết hắn muốn nói gì. Hắn đang định xin lỗi về chuyện ấy. Nghĩ đến nó, Linh Nguyệt không khỏi thẹn thùng.
Khải Minh vẫn tiếp tục nói: “Mong cô tha thứ cho em!! Quả thật lúc đó em đã không kiềm chế được bản thân, cũng bởi vì cơ thể cô quá hấp dẫn nên…”
Nói đến đây Khải Minh chợt hét trong lòng: “Chết mẹ, nói gì vậy trời!”
Lời nói của hắn dường như đang có sự đỗ lỗi đây. Nếu là một người được xin lỗi như vậy ắt hẳn họ sẽ khó chịu. Thế nhưng Linh Nguyệt hoàn toàn khác, nàng rất ngạc nhiên.
“Hấp dẫn… ư?”
Linh Nguyệt cuối đầu khẽ nói thầm. Khải Minh thấy vậy vội hoảng loạn, hắn sợ là mình đang làm nàng không vui:
“Dù sao, em mong cô… tha thứ cho em. Cô muốn trừng phạt em sao cũng được… chỉ là sau đó, cô hãy tha thứ cho em! Xin cô đấy!!!”
Linh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn. Tay nàng đặt lên ngực mình. Nàng có thể cảm nhận rất rõ trái tim mình đang đập liên hồi.
Khải Minh vẫn đứng đó cúi đầu, hai mắt nhắm chặt. Hắn đang tưởng tượng đến những tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Và rồi hắn nghe tiếng Linh Nguyệt rời khỏi ghế, nàng đang tiến sát đến hắn. Khải Minh nhắm chặt mắt hơn, hắn nghĩ rằng nàng đang chuẩn bị trừng phạt hắn.
Khải Minh chợt cảm nhận khóa quần của mình bị kéo xuống.
“Ặc, lẽ nào là thiến cu!!”
Khải Minh hoảng hốt mở to mắt ra. Hắn thấy Linh Nguyệt đang quỳ dưới chân hắn, tay nàng đang móc cái dương v*t đang teo dần lại vì hoảng sợ của hắn. Khải Minh sợ đến đứng hình. Hắn cố nhìn xung quanh xem Linh Nguyệt có cầm theo dao hay kéo gì không.
Có vẻ là không! Thế nhưng hắn chẳng thể nào thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì với một Hồn Hoàng như Linh Nguyệt, việc một tay bóp nát dương v*t hắn dễ như ăn bánh. Khải Minh nhắm chặt mắt lại, mồ hôi chảy dài trên má hắn.
Dù sao thì qua đêm này, hắn cũng không thể sử dụng dương v*t của mình được nữa vì quá hạn nhiệm vụ. Hắn tự nhủ rằng dù sao dương v*t cũng sẽ mất, vậy thì mất sớm hay muộn cũng chẳng sao. Chỉ là đau đớn hơn một chút thôi.
“Uh…”
Khải Minh nhắm chặt mắt lại khi thấy ở dương v*t đang có một cảm giác gì đó. Tuy nhiên nó lại không đau đớn mà rất kì lạ.
Khải Minh tò mò hé mắt ra. Linh Nguyệt vẫn đang quỳ dưới chân hắn. Tuy nhiên nàng đang làm một điều khiến Khải Minh sốc nặng. Nàng, Linh Nguyệt đang bú cái dương v*t đang teo lại vì sợ của Khải Minh.
“What the fuck… abcdegakchtfawjktga@@#$%&(@)$(%)#”
Khải Minh thật sự, thật sự rất sốc. Tại sao Linh Nguyệt lại làm như vậy? Hay là nàng muốn dùng răng để cắn đứt cái thứ làm nàng tủi nhục này?
Nhìn sao cũng không thể có điều đó. Linh Nguyệt đang bú một cách say sưa, trông như nàng rất yêu cái dương v*t của hắn vậy. Khải Minh vẫn chưa liệt dương, vì thế nên dương v*t của hắn nhanh chóng cương cứng trong miệng Linh Nguyệt.
Thấy kích thước của thứ đó đang tăng dần trong miệng mình, Linh Nguyệt mở mắt ra nhìn Khải Minh. Ánh mắt nàng thật khó hiểu.
Linh Nguyệt nhắm mắt lại rồi tiếp tục bú liếʍ cho thằng nhỏ Khải Minh. Nàng không chừa sót một chỗ nào trên đó. Linh Nguyệt liếʍ dọc theo thân dưới của dương v*t và tìm đến hai hòn bi. Nàng hôn lên đó, đưa lưỡi liếʍ chúng. Rồi nàng trở lại thanh dương v*t dài hùng dũng kia. Linh Nguyệt há miệng ngậm nó và bú.
Khải Minh khuôn mặt đầy thắc mắc. Hắn muốn hỏi nàng nhưng mà…
Cái cảm giác sướиɠ phê này, hắn sợ sẽ mất đi nếu hỏi nàng. Và thế là hắn đứng im tận hưởng.
“Cộng 20 điểm khoái lạc… Cộng 15 điểm khoái lạc…”
“Uh sướиɠ quá…”
Linh Nguyệt mυ"ŧ mạnh hơn. Nàng ngậm tận gốc dương v*t của hắn và làm những cú mυ"ŧ mạnh bạo. Sau một hồi, nàng nhả dương v*t đang dính đầy nước bọt của hắn ra. Linh Nguyệt ngước mắt lên nhìn hắn, nàng nhẹ nhàng đứng dậy.
Linh Nguyệt tiến sát ngay trước mặt hắn, đôi mắt cả hai say đmắ nhìn nhau. Môi bất ngờ chạm vào nhau. Linh Nguyệt tự động hiến dâng chiếc lưỡi của mình cho Khải Minh. Nàng đưa lưỡi cho hắn mυ"ŧ thoải mái.
Khải Minh không hiểu lại càng không hiểu hơn. Lẽ nào Kích Dục Ấn còn tác dụng?