Rời khỏi không gian hệ thống, hắn thấy xung quanh mình là những món đồ khi nãy nhận được. Cất từng món vào túi không gian, sau đó hắn quay sang tấm gương lúc nãy. Mặt lộ vẻ suy tư.
“Tất cả coi như đã kết thúc, sẽ không còn Lê Khôi Vĩ nữa. Từ bây giờ ta chính là Huỳnh Khải Minh. Những kẻ mắc nợ ta trước giờ ta đều sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.”
…
Từ phía ngoài bỗng bước vào một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, trên người đang bận bộ váy có vài nét giống với đồ hầu gái phương Tây. Tay cô đang bưng một thau nước cùng với một chiếc khăn. Khi nhìn thấy Khải Minh đang ngồi trên giường, cô gái hết đỗi ngạc nhiên, đến nỗi làm rớt thau nước xuống đất.
Một luồng thông tin bất ngờ truyền vào não hắn.
Tên: Mai Quỳnh Anh
Tuổi: 22
Sinh lực: 120/120
Hồn lực: 0/0
Cảnh giới: không có.
“Chắc đây là kĩ năng Tinh Thông Nhãn.” Khải Minh nghĩ thầm.
Quỳnh Anh nói với giọng nức nở: “Cậu chủ… cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Sau đó nàng vội chạy đến ôm hắn.
“Ặc… Bưởi, bưởi to quá.”
Mặt hắn bây giờ đang úp vào cặp vυ" to như bưởi năm roi của Quỳnh Anh. Nàng vừa khóc vừa ôm chặt hơn, mùi hương cơ thể cùng 2 trái bưởi mềm mại khiến hắn đê mê.
Theo như trí nhớ của hắn thì cô nàng Quỳnh Anh này là người hầu của hắn. Cha mẹ hắn lúc xưa từng là ân nhân của nàng, vậy nên nàng nhất quyết theo làm người hầu cho Khải Minh, coi như đền đáp công ơn. Mặt khác, khi thấy tình cảnh đáng thương của hắn nàng lại càng yêu thương hắn hết mực.
“Số ta đúng là hên, người hầu đẹp, lại còn ngực bự nữa chứ hí hí.” Khải Minh nghĩ thầm.
“Cậu chủ thấy trong người có khỏe không.” Quỳnh Anh vừa lau nước mắt vừa hỏi hắn.
“Khỏe, ta đang rất khỏe.” Hắn vừa trả lời trong khi đang cố gắng dùng mặt cảm nhận cặp ngực nàng. Bỗng nàng nắm vai đẩy hắn ra, nét mặt ngạc nhiên.
Khi thấy nàng nhìn mình như vậy Khải Minh sực nhớ là mình bị ngốc mà khi nãy lại trả lời lanh lẹ như vậy. Hắn vội vàng làm nét mặt ngố hết cỡ, lúng túng trả lời: “Khỏe lắm… khỏe lắm.”
Hắn còn dùng hai tay quơ quơ lên như đứa con nít để thêm phần thuyết phục. Thấy vậy Quỳnh Anh cũng hết nghi ngờ. Nàng cười một cái rồi thả hắn ra, sau đó quay lại dọn dẹp thau nước lúc nãy.
Trong đầu hắn lúc này bỗng vang lên âm thanh của hệ thống:
“Hệ thống giao nhiệm vụ: làʍ t̠ìиɦ với Mai Quỳnh Anh. Thời hạn: 2 ngày. Ban thưởng: 2000 điểm khoái lạc, thuốc hồi phục hồn lực x 5, kĩ năng Ẩn Hồn Lực. Nhiệm vụ thất bại: Hệ thống chia tay vĩnh viễn.”
Khải Minh: “:))”
…
Tại một căn phòng có kiến trúc sang trọng. Một người đàn ông tuổi khoảng trung niên đang ngồi đọc sách. Vị này chính là Huỳnh Văn Nghĩa, tộc trưởng Huỳnh gia.
“Nó tỉnh rồi à?” Văn Nghĩa điềm tĩnh vừa đọc sách vừa hỏi tên người hầu đang đứng đối diện.
“Vâng ạ!” Tên người hầu đáp lại.
“Được rồi, ngươi lui ra đi.”
Cúi đầu lễ phép chào một cái, tên người hầu xoay gót bước ra khỏi căn phòng. Khi bóng lưng của hắn khuất hẳn, ánh mắt của vị tộc trưởng có xuất hiện một chút u sầu. Ngài gấp cuốn sách lại rồi thở dài một tiếng…
“Đi tắm thôi cậu chủ.” Nàng cười một cách hiền lành rồi nói với hắn.
“Tắm!?… A! Có cơ hội rồi.” Nhanh như một luồng điện, hắn nghĩ ra một cách có thể thịt được Quỳnh Anh. Vội đi theo nàng, hắn vừa ngắm nhìn cặp mông đang ngúng nguẩy theo từng bước của nàng vừa đắc chí cười thầm.
Bước vào căn phòng tắm được lót bằng gạch trắng vô cùng sạch sẽ, Khải Minh ngó nhìn xung quanh rồi trầm trồ trong lòng: “Đù, phòng tắm lớn vãi, lại còn có bồn tắm nữa chứ.”
“Cậu chủ cởi đồ ra nào.” Quỳnh Anh nói trong khi tay nàng đang cởi chiếc áo mà hắn đang mặc.
Huỳnh Khải Minh- chủ cũ của thân xác này là một tên ngốc, vì thế nên chuyện đi tắm hắn phải nhờ đến Quỳnh Anh. Như thường lệ, hôm nay nàng vẫn làm công việc tắm rửa cho cậu chủ mình. Nhưng nàng không biết rằng bên trong con người hắn bây giờ không còn là một tên ngốc nữa mà là một con quỷ dâm dục đang thèm khát được thịt nàng.
“Chị cũng cởi đồ ra đi.” Khải Minh làm bộ mặt ngây thơ nói với Quỳnh Anh trong khi nàng đang chuẩn bị cởi cái quần cho hắn.
“Hả!? Cái đó không cần đâu.” Nàng đáp lại.
“Đi tắm là phải cởi đồ ra chứ.” Hắn vẫn tiếp tục nói với nàng bằng bộ mặt ngây thơ trong sáng mà gây án trong đêm của mình.
“Nhưng tôi đâu có tắm, chỉ mình cậu chủ tắm thôi.”
“Vậy mình tắm chung đi.”
Hắn sấn đến toan cởi đồ của nàng nhưng bị nàng ngăn lại: “Không được đâu.”
“Đi mà.” Khải Minh giở giọng nài nỉ.
‘Không được.”
“Đi mà!!”
“Không được!!”
…
Sau một hồi có gắng năn nỉ thì Quỳnh Anh cũng đành đồng ý. Nàng chỉ nghĩ hắn cũng giống như một đứa trẻ thôi nên không sao.
Từ từ tháo bỏ bộ quần áo trên người, nàng chỉ để lại duy nhất một chiếc qυầи ɭóŧ. Giờ đây cơ thể trắng nõn nà của Quỳnh Anh đã được phơi bày trước mắt của Khải Minh. Cặp vυ" to căng tròn, núm vυ" nhỏ hồng hào, vòng eo thon gọn, cặp đùi trắng. Những hình ảnh đó làm Khải Minh muốn xịt máu mũi. Thằng nhỏ của hắn cương cứng lên trong quần.
Hắn vội chạy lại tóm lấy cặp vυ" nàng mà xoa bóp. Bất ngờ trước hành động đó, nàng vội đẩy hắn ra. Khải Minh liền sử dụng tiếp chiêu giả ngu nói với nàng: “Oa! Cái gì đây? Ta… ta muốn sờ thử.”
Nàng ngượng ngùng lấy tay che ngực lại nói: “Không được, cái này không được.”
“Đi mà!!!”
“Không là không mà.” Quỳnh Anh quát lên.
“Hic hic…” Khải Minh liền giả vờ khóc. Quỳnh Anh thấy vậy liền lại dỗ:
“Cậu chủ nín đi mà!”
“Ta muốn sờ.”
“Nhưng cái đó không được.” Nàng thẹn đỏ mặt nói.
“Hu hu hu….” Hắn lại khóc to hơn. Thấy thế Quỳnh Anh cũng đành chiều theo ý hắn.
“Thôi được rồi!! Chỉ một chút …thôi nhé!”
Nghe vậy hai mắt hắn liền sáng rực lên, lòng thầm cười: “Khà khà, làm thằng ngốc cũng không quá tệ.”
Khải Minh tiến đến sát Quỳnh Anh, đôi bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên ngực nàng.
“Oa mềm quá!” Khải Minh thầm nghĩ trong bụng.
Là một tên xem sεメ thâm niên, hắn đã tích trữ cho mình một bụng kinh nghiệm về việc làʍ t̠ìиɦ. Và giờ đây chính là lúc hắn thể hiện. Khải Minh nhẹ nhàng nắn bóp cặp vυ" của Quỳnh Anh. Tay hắn điệu nghệ như một nghệ sĩ làm đồ gốm.
“Ư…ư.” Quỳnh Anh rên nhẹ lên.
Bàn tay Khải Minh xoa quanh bầu vυ" đang dần căng cứng lên của nàng. Sau đó nó tìm đến hai đầu ti hồng hào kia. Hắn ve ve hai đầu ti nàng sau đó véo mạnh một cái. Quỳnh Anh lại rên lên: “Ư… ư… đừng.”
Khải Minh tiến sát mặt lại gần rồi há miệng ra ngậm lấy vυ" Quỳnh Anh rồi mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để. Quỳnh Anh thấy vậy định đẩy hắn ra nhưng cái cảm giác tò mò khi được hắn bú vυ" làm nàng đẩy một cách nửa vời.
Mắt nàng nhắm nghiền lại miệng vẫn nói lên vài tiếng “đừng mà” nhưng vẫn để cho hắn ngấu nghiến cặp vυ". Cái lưỡi của hắn liếʍ quanh đầu ti nàng, sau đó liếʍ lên cái cổ cao của nàng rồi hắn hôn vào môi nàng một cái. Lưỡi hắn mạnh bạo tách môi nàng ra tìm đến khoang miệng Quỳnh Anh.
Bị hôn bất ngờ nàng vùng vẫy đẩy hắn ra nhưng bị hắn dùng hết lực đè xuống. Tay phải của hắn thọc vào qυầи ɭóŧ của nàng tìm đến mảnh đất cấm đang ướt đẫm kia. Khải Minh xoa xoa quanh âm đ*o nàng trong khi vẫn giữ chặt lấy môi nàng. Bị khóa môi, Quỳnh Anh chỉ có thể rên lên bằng cổ họng.
“Ư… ư…ừng…ại.”
Khải Minh xoa ngày càng mạnh hơn trong khi môi vẫn giữ chặt lấy môi nàng. Sau một lúc, Quỳnh Anh khẽ run người lên, d*m thủy của nàng tuôn ra như suối ướt đẫm tay hắn.