Sáng sớm tại Huỳnh gia trang, ở một căn ŧıểυ viện của mình, Khải Minh đang đứng xem xét chiếc ba lô ở trên bàn. Từ phía sau hắn, Quỳnh Anh cơ thể trần trụi bước đến bên cạnh nói:
“Chàng sẽ nhập học thật sao?”
Khải Minh kéo khóa của chiếc ba lô lại, quay sang ôm Quỳnh Anh vào lòng, gật đầu nói:
“Ừm!”
Quỳnh Anh có vẻ hơi buồn, nàng cúi mặt xuống, áp sát vào ngực Khải Minh khẽ nói: “Em… sẽ nhớ chàng lắm!”
“Ta cũng vậy!”
Khải Minh nói rồi nâng cằm Quỳnh Anh lên, sau đó đặt lên môi nàng một nụ hôn. Lưỡi của cả hai quấn lấy nhau, cứ như không muốn tách rời. Nói thì nói vậy nhưng Khải Minh cũng đành phải rời khỏi môi nàng. Hắn sau đó cười chào tạm biệt rồi cất bước rời đi.
Khải Minh vừa đi vừa thở dài. Kỳ thực hắn chả muốn đi học tí nào, ở ngoài này hắn có thể ung dung tự tại, muốn làm gì thì làm. Vả lại cách hắn tu luyện cũng đâu giống người bình thường, dù có học phương pháp nào cũng vô dụng, chỉ có làʍ t̠ìиɦ mới giúp hắn “bá” lên thôi. Thế nhưng vì hệ thống giao nhiệm vụ phải làʍ t̠ìиɦ với Dương Linh Nguyệt, hiệu trưởng học viện Hoa Sen, nên hắn mới đồng ý nhập học, tìm cơ hội tiếp cận nàng để hoàn thành nhiệm vụ. Nếu trong một tháng mà không làm được thì đương nhiên hắn sẽ bị liệt dương, đồng nghĩa là những cảnh sεメ nóng bỏng của bộ truyện này sẽ kết thúc hic hic.
Khải Minh đi mãi cũng đến cổng chính của Huỳnh gia. Ở đây có một đoàn xe ngựa đang đậu sẵn, những chiếc xe này là để đưa con cháu Huỳnh gia đến học viện. Từ trên một chiếc xe ngựa gần đó, một người đàn ông bước xuống, nhìn hắn khẽ rồi gật đầu như lời chào.
“Tôi là người đưa cậu đến trường. Mời cậu chủ lên xe.”
Tên đó cung kính nói. Khải Minh cảm thấy hơi lạ trước hành động của người này. Chắc trước giờ ở trong đây ai cũng đối xử hắn bằng thái độ kinh bỉ, kể cả người hầu nên hắn mới thấy lạ.
Khải Minh cười nhẹ rồi bước lên xe. Chợt có một tiếng gọi làm hắn quay đầu lại:
“Hừ, ngươi sao tới trễ vậy? Làm ta đợi mãi.”
“Như Ngọc?”
Khải Minh ngạc nhiên khi thấy Như Ngọc gọi mình. Nàng chạy từ chiếc xe ngựa ở phía sau xe của Khải Minh đến chỗ hắn, hai tay cầm một chiếc hộp to đưa cho Khải Minh.
“Cái này… ta tặng cho ngươi đó… coi như quà cảm ơn vì ngươi đã cứu ta.”
Như Ngọc nói xong liền quay mặt sang chỗ khác, mặt nàng có hơi đỏ một chút vì ngượng ngùng. Trông nàng lúc này rất dễ thương.
“Aha, chúng ta là anh em mà… không cần phải vậy đâu!”
Khải Minh gãi đầu nói. Cùng lúc đó Như Ngọc lườm mắt nhìn hắn:
“Ngươi có nhận hay không?”
“A, nếu nàng đã có thành ý vậy thì… ta đành nhận vậy!”
Khải Minh làm ra vẻ vậy thôi chứ hắn hễ ai cho quà là nhận liền. Khải Minh cầm hộp quà rồi cười nói:
“Cảm ơn nàng nhé!”
Như Ngọc đưa mắt nhìn về phía khác tỏ ra không quan tâm đến lời cảm ơn của hắn. Một lát sau, nàng vội quay sang nhìn hắn và nói:
“Còn nữa…”
Như Ngọc tiến sát đến Khải Minh, nàng nhẹ nhàng hôn lên má hắn khiến hắn đơ người ra.
“Cái này, là ta muốn xin lỗi ngươi… Vậy thôi nhé!”
Nàng ngượng ngùng nói, sau đó vội chạy lên xe của mình rồi bảo lái xe cho ngựa chạy nhanh nhất có thể. Để lại phía sau Khải Minh vẫn còn sốc trước hành động của nàng, hắn đứng bất động một chỗ. Mãi đến khi lái xe gọi hắn mới sực tỉnh lại, vội chạy lên xe.
“Hmmm, là quà gì đây ta?”
Ngồi trên xe, Khải Minh vội vã mở hộp quà ra, hắn đang háo bức muốn biết bên trong là thứ gì.
“Oaa.”
Khi hộp quà được mở ra, đập vào mắt hắn là một đôi giày màu đen khá đẹp.
Giày siêu tốc: Được làm từ nguyên liệu quý, tăng 150 điểm tốc độ khi trang bị.
“Đù, những 150 điểm tốc độ, thế này thì anh trở thành the flash rồi rồi haha.”
Đặng Gia Bộ Pháp, Gia Tốc kết hợp với chiếc giày này nữa thì tốc độ của hắn phải nói rất đáng sợ. Khải Minh ôm đôi giày rồi nhớ lại hành động của Như Ngọc lúc nãy.
“Nàng ấy thích ta, nàng ấy thích ta…”
Khải Minh mặt như phê đu đủ, hai mắt nhắm nghiền suy nghĩ vu vơ. Hắn đang tưởng tượng đến cảnh mình cùng Như Ngọc làʍ t̠ìиɦ.
“Mà làm thế là loạn luân mất rồi… mặc kệ, càng sướиɠ chứ sao haha.”
Chiếc xe của Khải Minh sau vài phút đã đến cổng của Bình Minh thành, tên lái xe bước xuống đưa giấy tờ cho mấy tên gác cổng kiểm tra. Mấy tên đó nhìn qua loa cho có rồi cho qua.
Khi xe của Khải Minh ra khỏi cổng thành, ở phía sau lại có một chiếc xe khác đến. Ở bên trong là cháu trai của nhị trưởng lão, Huỳnh Thụ Nhân, kẻ bị Khải Minh cho ăn hành một trận trong kỳ kiểm tra. Mấy vết thương trên người hắn bây giờ vẫn còn dù đã đã được cho uống thuốc cùng trị thương.
Thụ Nhân nhìn chiếc xe ngựa của Khải Minh với ánh mắt gian xảo, miệng hắn bỗng lóe lên một nụ cười, một nụ cười ranh mãnh, không biết hắn đang suy nghĩ những gì.
“Trời ạ, bao giờ mới tới đây?”
Khải Minh ngồi trong xe than vãn. Hắn đã đi gần được nửa ngày trời rồi mà vẫn chưa thấy học viện đâu cả.
“Còn lâu lắm mới tới thưa cậu chủ. Ít nhất cũng phải tốn cỡ ba bốn tiếng nữa.”
“Haizzzz…” Khải Minh chán nản dựa lưng về phía sau. Hắn thầm ước gì ở thế giới này có xe buýt hay xe ô tô gì đó để di chuyển cho nhanh. Đi xe ngựa vừa chậm mà lại vừa xóc mông.
“Ủa sao đoạn này vắng vẻ vậy…” Khải Minh dòm ra cửa sổ của chiếc xe để hít thở không khí, hắn nhìn thử xung quanh và chỉ toàn thấy cây và cây. Chợt hắn cảm thấy như sắp có chuyện không lành xảy đến.
Bỗng từ phía cửa sổ bên kia, một thứ gì đó bay vào.
“Bùm!”
Thứ đó phát nổ, tạo ra một đám khói hồng lan khắp cả xe ngựa. Từ một lùm cây gần đó, có hai bóng người lao đến cạnh chiếc xe. Hai người này mặc đồ đen, ở trên có quấn khăn, hình như để tránh hít phải thứ khói kia.
Khi đám khói tan gần hết, chiếc xe ngựa dần lộ ra. Ở phía trước, tên lái xe cùng hai con ngựa đã gục xuống, có vẻ đang bất tỉnh vì thứ khói kia. Hai tên kia nhìn nhau và gật đầu một cái, cả hai liền nhảy vào trong xe để xem thì…
“Hắn đâu rồi?”
Hai tên nhìn ngó xung quanh, có vẻ đang tìm gì đó, chính xác thì chúng đang tìm Khải Minh.
“Ặc, tụi này kiếm mình sao?”
Khải Minh nằm ở dười gầm xe nghĩ thầm. Lúc nãy, khi trái bom khói kia bay vào, hắn đã nhanh chóng nhảy ra cửa sổ rồi chui xuống gầm xe để núp.
Khải Minh không rõ hai tên này tìm mình để làm gì, nhưng cái kiểu chơi thuốc mê kia là không ổn rồi. Hắn nhẹ nhàng trườn người đi, gần tới cuối gầm xe thì dồn lực vào chân lao nhanh như tên bắn.
“Hắn kìa!”
Hai tên kia nhanh chóng phát hiện ra Khải Minh, một tên trong đó rút con dao giắt ở phía sau lưng, chân đạp mạnh vào xe để làm bàn đạp bay đến chỗ hắn. Khải Minh chạy đã nhanh nhưng tên kia còn nhanh hơn, tên đó nhanh chóng áp sát hắn, tay nằm chặt dao toan chém vào cổ Khải Minh.
Nhưng Khải Minh đã nhanh chóng xoay người để né đòn, hắn sau đó lập tức tung chưởng vào hông tên đó lúc hắn còn đang lơ lửng trên không trung. Tên đó không còn cách nào né tránh, hắn bị đánh văng vào gốc cây bên cạnh.
Khải Minh chưa kịp thở hết hơi thì tên còn lại lao đến cùng với một thanh kiếm ở trong tay. Khải Minh hơi cuối người xuống, tay hắn cho vào túi không gian đeo ở phía sau rồi lấy ra một thanh kiếm. Hắn ngay lập tức vung kiếm kiềm lại đường kiếm của tên kia.
“Thanh kiếm này… Xích Kiếm!”
Tên kia nhìn thấy thanh kiếm liền hoảng hốt. Thanh kiếm của Khải Minh đang cầm trong tay là một bảo vật trung cấp của Huỳnh gia, Xích Kiếm. Sở dĩ Khải Minh có được bảo vật này là do hắn đứng đầu trong kỳ kiểm tra gia tộc, được Văn Nghĩa ban thưởng bằng cách cho phép tự do lựa chọn một món bảo vật trong kho bảo vật của Huỳnh gia. Và món bảo vật hắn chọn chính là Xích Kiếm.
Xích kiếm là một thanh kiếm dài tầm khoảng một mét rưỡi. Chuôi kiếm màu đen sẫm trong khi lưỡi kiếm mang một màu đỏ, hệt như tên gọi. Thanh kiếm này được làm bằng nguyên liệu quý, bên cạnh đó lại được chế tạo bằng bàn tay của chế tạo sư tài giỏi bậc nhất Diệp Lục đế quốc. Qua đó cũng đủ đoán được ít nhiều sự lợi hại của thanh kiếm này.
Khải Minh gồng mình dồn lực vào bàn tay, đẩy mạnh thanh kiếm về phía trước. Lưỡi kiếm của tên kia dần dần bị Xích Kiếm tạo nên một vết nứt.
Tên: Hứa Văn Bôn.
Tuổi: 23.
Sinh lực: 6000/6000.
Hồn lực: 7778/8780.
Cảnh giới: Hồn Sư tầng 3.
Thông tin thêm: Sát thủ được Thụ Nhân thuê.
“đ-, thằng chó Thụ Nhân.”
Khải Minh khi biết Thụ Nhân thuê sát thủ để xử mình liền tức giận. Ngay lúc đó hắn liền lộ sơ hở, tên sát thủ nhân cơ hội đẩy Khải Minh lùi về sau. Cùng lúc đó chân Khải Minh tung thẳng vào bụng tên sát thủ làm hắn cũng lùi lại sau vài bước.
Tên đồng bọn vừa bị đánh bay lúc nãy cũng đã đứng dậy liên thủ với Văn Bôn.
Tên: Hứa Văn Ba.
Tuổi: 20.
Sinh lực: 4000/4000.
Hồn lực: 5790/6760.
Cảnh giới: Hồn Sư tầng 1.
Thông tin thêm: Sát thủ được Thụ Nhân thuê.
“Ặc.”
Đối đầu với tận hai Hồn Sư, Khải Minh đâu dại gì chiến đấu. Hắn liền giở giọng thương lượng:
“Hừ, nếu các ngươi tha cho ta, ta sẽ cho các ngươi 1 triệu phang.”
Hai tên kia nhìn nhau rồi quay lại nói với hắn:
“Hừ, giết ngươi bọn ta được nhận những 2 triệu phang. Dại gì mà tha cho ngươi!”
“Đệt.” Khải Minh nghe vậy liền định tăng giá nhưng hai tên kia không cho hắn cơ hội. Văn Bôn cùng Văn Ba xông lên, kẻ kiếm người dao toan giết hắn.
Thế nhưng nhân vật chính thì làm gì dễ chết vậy, từ phía sau Khải Minh, một con dao bay với tốc độ kinh hoàng lướt qua vai hắn, ghim chặt vào đầu tên Văn Bôn. Đúng lúc đó, cơ thể hắn bỗng co giật, giống như bị giật điện vậy. Văn Bôn ngã xuống, có lẽ hắn đã chết. Văn Ba thấy vậy liền đưa mắt nhìn theo hướng con dao được phóng đi, hắn bỗng há hốc mồm, run lên cầm cập. Văn Ba cắm đầu bỏ chạy đi mất.
Khải Minh chưa hết bất ngờ trước những gì vừa xảy ra, hắn chợt tỉnh lại nhìn về phía sau để xem ai đã giúp mình nhưng chả thấy gì cả.
“Hmmm, chuyện này là sao… hay là…?”
Khải Minh đưa tay xoa cằm như suy nghĩ chuyện gì đó. Sau đó hắn liền lại xem thử tên sát thủ. Hắn ta bị con dao đâm sâu, chẳng là đã động đến não. Khải Minh vội bịt miệng kiềm cái cảm giác buồn nôn. Đây là lần đầu tiên hắn thấy trực tiếp xác chết.
Một lát sau hắn liền trở lại xe để xem xét tình hình tên lái xe. Hắn ta vì hít phải loại khói kia nên bất tỉnh nhân sự, cả hai con ngựa kéo xe cũng vậy.
Khải Minh cố gọi hắn dậy nhưng vô ích, tên này vẫn nằm im, mép chảy dãi.
“Làm sao để gọi hắn dậy bây giờ?”
“Thuốc giải mê hồn hương có thể giúp hắn tỉnh dậy.” Hệ thống đều đều trả lời câu hỏi của Khải Minh. Hắn nghe vậy liền mua luôn ba viên, cho tên lái xe cũng như hai con ngựa. Gía loại thuốc này khá đắt, những 5000 điểm khoái lạc cho một viên. Tuy thế Khải Minh cũng phải mua thôi, nếu muốn đến học viện thì phải giúp tên kia tỉnh dậy, mà hắn tỉnh dậy thì cũng cần có ngựa mới di chuyển được.
Tên kia uống thuốc vào lập tức tỉnh dậy ngay, quả thực công dụng loại thuốc này rất đáng nể. Tên lái xe vẫn không biết chuyện gì xảy ra lúc nãy, hắn liền hỏi thăm và xem xét tình trạng của Khải Minh. Nếu mà Khải Minh có mệnh hệ gì thì hắn chết chắc.
Khải Minh ngồi ôn tồn giải thích cho hắn. Tên kia có vẻ khá mừng khi thấy Khải Minh không bị gì. Cả hai ngồi một hồi lâu đợi hai con ngựa kia tỉnh dậy. Dù đã cho uống thuốc nhưng chúng vẫn chẳng có dấu hiệu gì cả.
“Chuyện này là sao hả hệ thống? Ngươi bán hàng lậu hả.”
“Hmmm, thuốc giải mê hồn hương ngươi mua lúc nãy chỉ dùng được cho con người, còn động vật thì phải dùng cái khác…” Hệ thống giọng như nén cười nói với Khải Minh.
“Đệt.”
…
“Hộc, hộc…”
Văn Ba ngã quỵ xuống đất thở dốc. Hắn liên tục đảo mắt nhìn xung quanh, có vẻ đang xem thử xung quanh có ai không. Chợt hắn trợn mắt há miệng, lộ rõ vẻ sợ hãi:
“Aaaaa, tha cho tôi…”
Không biết từ bao giờ, một bóng đen đã đứng ngay sau hắn. Thoạt nhìn ta có thể đoán được đó là một cô gái. Cô gái đó đưa bàn tay đang có những tia điện màu xanh phát ra đến gần chỗ Văn Ba. Hắn vội quỳ xuống van xin tha mạng:
“Tha… tha cho tôi!”
Cô gái đó nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, miệng khẽ nói:
“Bất cứ ai đ-ng đến hắn đều phải chết!”
Nàng vừa dứt lời liền đưa dòng điện phóng vào người Văn Ba, hắn la lên một tiếng thất thanh rồi chết.
…
“Đến nơi rồi.”
Bây giờ là 5 giờ chiều, Khải Minh cuối cùng cũng đến được học viện Hoa Sen. Khải Minh đứng chống nạnh nhìn vào nơi mình sắp nhập học. Ở đây khá giống với mấy ngôi trường đại học ở thế giới của hắn, chỉ khác là nơi đây sang trọng và rộng hơn.
Hắn cất bước vào cổng trường, nơi đang có một người đàn ông khá béo đứng. Có vẻ ông ta là bảo vệ nơi đây. Ông ta yêu cầu Khải Minh dừng lại để ổng kiểm tra giấy tờ. Sau khi kiểm tra hoàn tất, ông bảo vệ chỉ đường cho hắn tìm đến phòng hiệu trưởng.
Hắn giờ không có tâm trạng nhìn ngó xem xung quanh như thế nào, chỉ chăm chăm bước đến phòng hiệu trưởng.
Sau khi leo gần ba cái cầu thang ở dãy phòng giáo viên, hắn cuối cùng cũng tìm được phòng của Linh Nguyệt.
Hắn đẩy cửa bước vào bên trong. Ngồi ở chiếc bàn gỗ lớn phía đối diện hắn là Linh Nguyệt, nàng có vẻ đang xem xét tài liệu gì đó. Khi thấy Khải Minh, nàng liền nở một nụ cười rồi nói: