Ước Tố rốt cuộc cũng phản ứng lại, khuôn mặt trắng tuyết lập tức đỏ lên, vừa thẹn vừa bực định gạt cánh tay đó ra, không ngờ Triệu Hựu Sâm đã thuận thế cầm bầu ngực kia không ngừng xoa bóp, đôi chân dài của người đàn ông cũng leo lên, gắt gao áp chế cô xuống dưới, một bàn tay khác vén vạt sườn xám, vuốt ve mép nội y.
Ước Tố thế nào cũng không chống lại nổi, bàn tay to lớn của người đàn ông tuỳ ý xoa nắn trên ngực, tay kia hất tung cả vạt sườn xám, vuốt ve cặp đùi trắng nõn mà cân đối của cô.
"Triệu Hựu Sâm... Triệu Hựu Sâm ngài đừng như vậy..."
Môi hắn nặng nề áp xuống, chặn toàn bộ lời định thốt ra, miệng cô tức khắc tràn ngập mùi rượu nồng từ hắn, nội y phía dưới đã bị cởi, trên môi càng lúc càng mãnh liệt, hắn dùng đầu gối tách đùi cô, ngón tay thăm dò nhào nặn hoa huy*t giữa hai chân.
Ước Tố chỉ cảm thấy thẹn, từ đầu đến chân đều thấy thẹn, chuyện nam nữ cô không phải không hiểu, trước khi xuất giá đã có ma ma dạy dỗ cẩn thận, nhưng sau khi thành hôn hắn chưa bao giờ chạm vào cô lấy một lần.
Nhưng hôm nay không biết tại sao, hắn giống như phát điên cắn xé trên người cô, hai nhũ hoa bị bàn tay to lớn không ngừng chơi đùa, chỗ giữa hai chân cũng bị ngón tay chậm rãi cắm vào...
Trước kia cô từng ảo tưởng cùng phu quân tân hôn, mang theo thẹn thùng ngây thơ của thiếu nữ, nhưng... Nhưng tuyệt đối không phải giống như vậy, không nên là hoàn cảnh như thế này, bị kẻ thô bạo không có cảm tình đùa bỡn. Hiện tại cô không còn là thiếu nữ, cũng biết chuyện này có nghĩa là gì.
Nhưng cô căn bản không chống cự nổi sức lực của hắn, phí công giãy giụa, cắn hắn, chỉ càng khiến hắn trở nên điên cuồng, ngón tay đó thọc vào hoa môi càng lúc càng sâu, cảm giác bị dị vật xâm nhập khiến cô khó chịu không ngừng vặn vẹo hai chân, hắn tư trang chỉnh tề, cô lại y phục hỗn độn, những nơi kín đáo đều trần trụi lộ ra bên ngoài, tiếp nhận sự lăng nhục từ người đàn ông.
Dưới ánh đèn giường mờ nhạt, hắn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Ước Tố, đáy mắt bình tĩnh không giống hắn chút nào.
"Cô khóc cái gì?"
Ước Tố đảo mắt nhìn về phía hắn, mới kinh ngạc phát hiện bản thân đã lã chã nước mắt. Cô cuống quýt dùng tay che đậy bầu ngực, lại quên mất phía dưới vẫn lộ rõ mồn một, ánh mắt Triệu Hựu Sâm bình tĩnh liếc đóa kiều hoa phía dưới, Ước Tố vội khép chân lại, ôm chặt ngực không nhúc nhích.
Đèn hoa sen trên đầu giường lẳng lặng tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, trên cánh lưu ly có một mặt dây ngọc bích rũ xuống thật dài, Ước Tố nghiêng đầu nhìn về phía đèn hoa tinh mỹ, chiếc đèn kia mang theo một loại mỹ cảm yếu ớt, như chập chờn phiêu bạt trên dòng sông dữ, không biết khi nào dòng nước xiết sẽ nhấn chìm nó.
Ước Tố cảm thấy bản thân hiện tại không khác gì chiếc đèn này, chịu đựng ánh mắt như thiêu như đốt của người đàn ông, cô lập tức cũng biết bản thân giống chiếc đèn hoa sen, chìm chìm nổi nổi, cho đến lúc tắt.
Cô không biết mình rốt cuộc đã khóc cái gì, sớm đã vô vọng về cuộc hôn nhân này, Đan Quế và nhũ mẫu lại thường xuyên ám chỉ, muốn cô nhanh chóng sinh một đứa con cùng với Triệu Hựu Sâm, chỉ cần có đứa con, Triệu Hựu Sâm sẽ không thể vứt bỏ cô để cưới kẻ khác, cho dù bên ngoài hắn có phong lưu thế nào, hắn cũng không thể lay động được vị trí Đại phu nhân.
Nhưng, tại sao phải sợ Triệu Hựu Sâm vứt bỏ, tại sao phải sống hèn mọn như vậy.