Vào đầu hạ, Triệu Hựu Sâm rốt cuộc cũng có thời gian rảnh, càng có nhiều thời gian chăm sóc Ước Tố. Có điều, từ đó về sau Ước Tố rốt cuộc không nhìn thấy Chiếu Thanh thêm lần nào nữa, đến Mã thái thái, Triệu Hựu Sâm cũng không cho cô gặp, dường như đang sợ Mã thái thái dạy hư cô.
Ước Tố không chấp nhận, cả ngày tranh cãi một trận với hắn, Triệu Hựu Sâm lần này quả thực rất kiên quyết, Ước Tố cãi một lần, hắn liền cho hai người lăn giường một lần. Bọn họ ở Đàm Châu đã hơn hai tháng, rời xa Vũ Châu ồn ào náo động, Ước Tố cảm thấy ngày tháng như vậy tính ra quá nhàn nhã.
Cô thậm chí còn không nghĩ đến cuộc sống trước kia như thế nào từ lâu, cũng đã quên dáng vẻ lúc vừa mới gả cho hắn, giống như hai người bọn họ sinh ra đã ở chung như vậy. Cô dần dần quên mất năm tháng ở phủ Duệ Thân vương, dần quên bản thân là người kín đáo nhất trong phủ, quên mình từng là cách cách quy củ ngày xưa.
Ước Tố cũng không biết bản thân tương lai sẽ đi đến nơi nào, còn có thể xuất nɠɵạı học kiến trúc hay không, trước kia cô chưa từng thay đổi giấc mộng, nhưng hiện tại lại đột nhiên tham lam quãng thời gian ở cùng Triệu Hựu Sâm.
Trong vườn trồng đầy hoa nhài, Ước Tố lúc ngủ bỏ quên cửa sổ, từng đợt hương từ ngoài cửa sổ bay vào, cô chợt mơ thấy năm tháng ở phủ Duệ Thân vương, cô mặc chiếc váy trắng chạy qua dãy hành lang dài, đến xem một đám người đang quỳ trong sân viện... Từng đợt từng đợt máu vấy lên mặt đất...
Nhũ mẫu nói, những người này đều là kẻ phạm tội nặng, mỗi người phải đánh đến năm mươi gậy. Đánh xong năm mươi gậy, còn mạng mà sống sao?
Ước Tố trong cơn mơ chợt cảm thấy ngứa ngứa, cô có chút mệt mỏi mở to mắt, Triệu Hựu Sâm anh tuấn lập tức xuất hiện trước mặt, cách cô rất gần, làn da trắng nõn sáng đến chói mắt dưới ánh mặt trời, Ước Tố vừa mới tỉnh ngủ, vẫn chưa phản ứng kịp, mơ mơ màng màng thò đến gần hôn một cái vào má hắn.
Triệu Hựu Sâm lập tức ngây dại, chần chừ sờ mặt mình, hàng mi dài của Ước Tố khẽ run rẩy, mơ hồ nói: "Đừng làm loạn, ta muốn ngủ một lúc..."
"Ừ..."
Khóe môi Triệu Hựu Sâm hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ, hắn ngồi xổm trước giường, kéo váy ngủ trên người cô xuống, đầu ngón tay trêu đùa nhũ hoa hồng nhạt, bầu ngực trơn mịn đẫy đà, hắn nhẹ nhàng nâng đôi gò bồng nặng trĩu, bờ môi chu sắc sát lại, nhẹ nhàng ngậm lấy đỉnh đậu đỏ.
Ngực Ước Tố ngứa khủng khiếp, cô mơ màng nhíu mày, đôi tay vô lực khẽ đẩy đầu hắn, hắn buông ra, thuận thế cởi qυầи ɭóŧ của cô, để lộ hoa tâm được dọn dẹp sạch sẽ, lưỡi người đàn ông áp lên vùng cấm nộn phấn, hàm răng cắn nhẹ hoa đế non nớt, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong động mật, mở nếp uốn hồng nhạt, khuấy động trong huyệt mật.
Ước Tố nhẹ nhàng thở dốc, cô cảm thấy giữa hai chân ướt đẫm một mảng, đầu lưỡi hắn ấm áp linh hoạt cử động trong hoa huy*t, động mật chảy ra xuân lộ, làm khăn trải giường ướt đẫm, cô cảm thấy chân mềm nhũn, đành yếu ớt đá hai cái, lại bị hắn nắm lấy mắt cá chân mở ra, càng khiến hắn dễ dàng chơi đùa.
Lần này Ước Tố hoàn toàn bừng tỉnh, váy ngủ hỗn loạn trên người, nơi riêng tư lõa lồ ở bên ngoài, hắn cực kỳ mê muội vùng cấm đã dọn sạch sẽ, ngày nào cũng thay đổi cách đùa giỡn vùng cấm, tuy ngày nào gặp nhau cũng thẳng thắn thành khẩn, nhưng Ước Tố vẫn không nhịn được ngượng ngùng, lần này hắn còn cù chân liếʍ huyệt, cô vẫn sợ nhất là ngứa, cảm giác chút râu trên cằm hắn nhẹ nhàng cọ vào vùng thịt non, loại cảm giác này khiến cô tê dại giống như bị chích, cô không khỏi thấp giọng cầu xin: "Hựu Sâm, đừng làm loạn, ta không chịu nổi..."
Ps: 10 bình chọn + 10 bình luận + 5 theo dõi => 1 chương mới