Chiếc váy ngủ ren đen trên người Ước Tố đã bị vò không ra hình dạng gì, hai bầu ngực trắng lõa lồ ở bên ngoài, trong chiếc mông mê người vẫn cắm đuôi cáo, cô hiện tại không còn dáng vẻ thờ ơ bình thản, đoan trang nhã nhặn của thiếu nữ truyền thống trước đây, gương mặt Ước Tố ửng hồng, trang phục trên người nhìn qua càng khiến cô giống yêu tinh dụ hoặc.
d*m thủy từ chỗ giao hoan nhỏ xuống, thấm ướt khăn trải giường thêu hoa nhập khẩu, Ước Tố không nhịn được mà rêи ɾỉ.
Ước Tố cảm thấy vừa thẹn vừa giận, cô cắn chặt môi cố nén âm thanh từ cổ họng, nhưng vẫn không thể khống chế được tiếng rên đứt quãng phát ra trong miệng, vừa làm xong tư thế này, hắn lại xoay người cô, đưa dương v*t đâm mạnh vào hoa huy*t đối diện.
"Chúng ta ở đây làm loại chuyện này, phía bên Tư lệnh phải làm sao..."
Dưới thân hắn đột ngột dùng lực, nháy mắt như xuyên qua cơ thể đơn bạc của cô, Ước Tố rên một tiếng, người đàn ông hung dữ trừng mắt nhìn cô.
"Không được phân tâm," hắn cúi đầu, cả hai quấn quýt môi răng, "Những chuyện đó không quan trọng."
"Vậy chuyện gì mới quan trọng?" Cô bị đâm, không tự chủ cất một tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, "Ngài mà nói sớm, ta đã chẳng đến."
"Sau này không cần để bản thân chịu thiệt thòi, Triệu Tiêu Viện và Chu Dục Oánh chẳng là cái thá gì." Hạ bộ vận động kịch liệt, hắn chần chừ một lúc, đột nhiên duỗi tay che kín mắt cô, "Ước Tố, bất luận em làm chuyện gì, tôi cũng sẽ ở bên cạnh."
Bất luận em làm chuyện gì, tôi cũng sẽ ở bên cạnh...
Tôi cũng sẽ ở bên cạnh...
Ước Tố choàng mở mắt, mới phát hiện trời bên ngoài đã sáng, dù bức màn che kín, nhưng ánh sáng và tiếng động bên ngoài vẫn khiến cô nhớ ra hôm nay là bao nhiêu.
Ước Tố chậm rãi đứng dậy, chỉnh lại tóc tai trước chiếc gương đồng hoa văn cổ treo trên tường, bộ váy ngủ ren đã trượt hết xuống đầu vai, nhũ hoa lõa lồ ở bên ngoài, cơ thể trắng nõn toàn là những vết xanh xanh tím tím... Ước Tố nhìn con người dâm loạn này, ma xui quỷ khiến lại chẳng kéo xiêm y trở về, cứ bất động nhìn chằm chằm vào vết bầm và đầu ngực trần trụi.
Lúc này cửa bỗng nhiên mở ra, Ước Tố ngẩn ngơ quay đầu lại, Triệu Hựu Sâm nhẹ nhàng bước vào, thấy Ước Tố đã tỉnh, hắn hơi kinh ngạc. Truyện edit by Astute Nguyễn.
"Em tỉnh rồi? Tôi vừa nãy thấy em đang ngủ ngon, nên không đánh thức, mà sai người mang cơm đến cho."
Hắn mặc một bộ đồ tây kẻ sọc tinh tế, Ước Tố nhìn nhũ hoa đỏ bừng trong gương đồng đột nhiên cảm thấy thẹn, tay chân luống cuống định kéo váy ngủ về, nhưng quá lùng tùng nên chẳng thể kéo lên, Triệu Hựu Sâm đã đóng cửa ngồi xuống, hắn ôm lấy cô từ phía sau, dang rộng đôi chân cô đặt lên đùi.
"Triệu Hựu Sâm..."
Ước Tố chưa kịp dứt lời, ngón tay Triệu Hựu Sâm đã đưa tới mở rộng cửa huyệt, Ước Tố ngay lập tức cảm nhận được hắn đã móc vào, cửa huyệt vô thức hé mở, cuốn lấy ngón tay hắn, cô ngẩng đầu nhìn thấy bản thân trong gương, cặp chân trắng trẻo dang rộng, lộ ra hoa huy*t sưng đỏ ở giữa, bộ váy đen trên người khó khăn lắm mới che đến nửa mông, nhũ hoa nổi bật trước bầu ngực lộ hết ở bên ngoài.