Ước Tố cứng người, cảm giác đầu lưỡi hắn linh hoạt xuyên qua giữa cánh hoa, cô không dám tưởng tượng hình ảnh phía sau, hắn kiêu ngạo như vậy, lại đi liếʍ láp cấm địa của phụ nữ, thậm chí còn quét qua phần lông thưa thớt mềm mại, đầu lưỡi chui vào mật động, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn hoa môi đang sưng đỏ, hưng phấn đêm qua lại bị hắn gợi lên, cô siết chặt vách tường, tách rộng hai đùi mặc hắn đùa nghịch hoa tâm, nhụy hoa thấm ra xuân lộ róc rách, tí tách tí tách chảy ra từ hoa môi sưng tấy, Ước Tố khe khẽ rêи ɾỉ, đôi tay nắm vào vách tường.
"Lại muốn rồi sao?"
"Ta... Không có, vẫn còn đau."
Cô đột nhiên cảm thấy may mắn, hiện tại đang đưa lưng về phía hắn, mới không lộ ra khuôn mặt đỏ bừng.
"Ngài đang làm gì vậy chứ, nước hơi lạnh, chúng ta ra ngoài đi."
"Ừm." Hắn lên tiếng, thấp giọng cười phía sau, "Muốn tôi cũng không cho, em bị thương nhiều lắm rồi, bình phục sẽ cho em."
Dứt lời, Triệu Hựu Sâm cuốn lấy chiếc eo nhỏ, kéo cô từ trong nước lên nằm trong lòng hắn, hắn cúi đầu liếʍ mυ"ŧ nhũ hoa bị sưng, hút một hồi mới lưu luyến rời khỏi điểm đào hồng, lấy chiếc khăn từ bên cạnh bọc cô bước ra ngoài.
Trên người Ước Tố vẫn còn ươn ướt, hắn đặt cô xuống giường, mở banh hai chân, cả người lại trần trụi nửa quỳ bên mép giường, liếʍ láp nhụy hoa giống như đứa trẻ. Ước Tố nằm ngửa trên giường, hai mắt cá chân nhỏ xinh bị người đàn ông giữ chặt liếʍ huyệt, cả cơ thể đều bầm xanh xanh tím tím, nhưng lại tăng thêm một loại vẻ đẹp vụn vỡ. Cô quay đầu nhìn chiếc khăn trải giường điểm một vết máu, bản thân đột nhiên nhớ ma ma trong phủ trước kia hay ghé vào nhau nói xấu, nói con gái hiện tại toàn cởi mở phóng khoáng, nước hồng của phái nữ ngày xưa đều phải lưu trên tấm khăn thật trân quý, nhiều cô con gái bây giờ còn mất trinh trước cả khi kết hôn.
Ước Tố vẫn luôn khịt mũi coi thường mấy tục lệ cổ lỗ sĩ đó, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy máu của bản thân chảy xuống, đây là lần đầu tiên của cô, cô cứ mơ màng, hồ đồ như vậy, phó mặc cho người đàn ông này.
Cô vốn vì chuyện Dục Ninh mới đến cầu xin hắn, nhưng trong đáy lòng, Dục Ninh một chút cũng không đáng để cô làm như vậy. Truyện edit by Astute Nguyễn.
Dục Ninh từ nhỏ đến lớn đâu có quan tâm đến cô, thời điểm cô bị người ngoài chỉ trỏ là gái lỡ thì, hắn cũng hùa theo cười nhạo, ở trong lòng Dục Ninh chỉ có Chỉ Dao là tỷ tỷ, cô chẳng là cái gì hết.
Lúc này, những khớp xương rõ ràng nơi ngón tay ấn mạnh đến nổi đỏ, người đàn ông ấy không biết từ khi nào đã rời khỏi hoa huy*t, khóe môi hắn dính một ít chất nhầy trong suốt.
"Nghĩ gì thế, lúc ở cùng tôi, em không được thất thần."
"Ta nghĩ đến Dục Ninh." Ước Tố chuyển mắt, "Hay ngài để Dục Ninh ở phòng tuần bộ một thời gian đi, chỉ cần giữ mạng cho nó là được rồi, dù sao nó ra ngoài cũng chỉ gây chuyện thị phi, không bằng ở trong tù."
Triệu Hựu Sâm có hơi kinh ngạc, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần: "Em vì nó, mà làm loại chuyện này với tôi, bây giờ tự nhiên nói ra lời này, em đúng là người chị vô tình đấy. Hiện tại hoan hảo với tôi rồi, không biết chừng sau này có đối đãi lạnh nhạt với tôi thế không?"
"Ta không phải vì nó, chẳng qua mẹ cứ liên tục cầu xin, ta mới đồng ý." Ước Tố cắn môi dưới, lạnh lùng đáp, "Nếu ngài cho rằng chúng ta phát sinh quan hệ chỉ là giao dịch, vậy về sau cũng không cần để ý tới ta, dù sao giao dịch xong, không còn cái gì nữa."
"Tôi... Tôi sai rồi, tôi nói sai rồi." Hắn cúi người hôn lên cổ cô, "Tôi đang vui, thật sự rất vui, chưa bao giờ sung sướиɠ đến như vậy. Tôi nghe em, nhốt Dục Ninh lại, chờ mẹ em đến tìm người rồi thả là được chứ gì, đỡ khiến em khó xử."