Ước Tố hoảng hốt phát hiện trong mắt hắn như ẩn như hiện nỗi đau đớn tột cùng, cô cảm giác bản thân nhất định đã nhìn nhầm rồi.
"Cô vẫn luôn kháng cự tôi như vậy, từ ngày gả cho tôi đã bắt đầu chán ghét." Hắn cười tự giễu, "Bất luận là Chu ŧıểυ thư hay Lý ŧıểυ thư, cô hoàn toàn không để tâm một chút nào..."
Hắn đột nhiên đứng dậy, chút dao động trong mắt vừa nãy đã biến mất, khôi phục biểu cảm lạnh lẽo vô tình.
"Cô hãy nghe cho kỹ, tôi sẽ không ly hôn, cả đời này của cô chỉ có thể trói buộc ở nơi này." Khóe môi hắn treo một nụ cười tàn nhẫn, "Tôi chính là kiểu không thích nhìn người khác sống tốt đó, cô vĩnh viễn cũng đừng hy vọng tôi sẽ thả người, để cô và tên họ Tạ sống hạnh phúc bên nhau."
Hắn nói xong liền đóng sầm cửa rời đi, Ước Tố đứng lên, cử động cái cơ thể cứng ngắc, chậm rãi cởi áo khoác ngoài xuống.
Cô tháo nút thắt trên sườn xám, bên trong thế mà lại không có nịt ngực, hai bầu ngực tuyết phủ đầy những vết tím tím xanh xanh chằng chịt, đúng lúc này Đan Quế xông vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết bầm trước ngực Ước Tố, nó cuống quýt đóng cửa lại, sợ hãi quỳ rạp trước mặt cô.
"ŧıểυ thư làm sao vậy? Hắn... Thiếu soái đánh người sao?"
Ước Tố lắc lắc đầu, cô cũng không ngờ sẽ đến mức này, khi ấy không có dấu vết gì, mới qua một lúc vậy mà biến thành bộ dạng này, xem ra da thịt vẫn quá mềm mỏng, từ nhỏ làn da Ước Tố đã non mềm, nhẹ nhàng đụng đến một chút sẽ để lại dấu vết.
"Ta không sao, mấy ngày nay không ra ngoài nữa."
Tâm trạng cô có chút phức tạp, ánh mắt vừa rồi của Triệu Hựu Sâm cùng lời nói khiến cô bắt đầu bất an, hắn chẳng lẽ... Có một chút thích cô sao? Chẳng phải, đêm tân hôn hắn không hề chạm tới Ước Tố, kết hôn không bao lâu đã qua lại với Chu Dục Oánh, chấp thuận địa vị của Chu Dục Oánh trước mặt rất nhiều người.
Tin đồn về hắn trước nay không hề ít, nhưng chắc chắn Chu Dục Oánh là nổi bật nhất, cô con gái cưng của ông trùm kinh doanh này, lại có tâm tranh giành vị trí ảnh hậu, đang là ngôi sao ca nhạc, là tình nhân trong mộng của biết bao người. Nhưng cô ta lại chỉ chung tình với một mình Triệu Hựu Sâm, Triệu Hựu Sâm cũng cực kỳ coi trọng, ở trong mắt kẻ khác, bọn họ mới chính là một đôi uyên ương.
Ước Tố không biết Triệu Hựu Sâm vì sao đột nhiên lại hứng thú với mình, cô cúi đầu nhìn vết bầm trên ngực, thở dài một tiếng thật nhẹ.
*
Mùa xuân lại trở về trên mảnh đất này, hoa thắm liễu xanh, hạnh lê vần vũ, thời tiết rốt cuộc cũng ấm áp lên, Ước Tố vẫn hơi sợ lạnh, mặc một bộ sườn xám màu vàng mơ, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng lông dê, nhàn nhã thoải mái ngồi trong hoa viên đọc sách.
Màu này cực kỳ kén da, người bình thường mặc vào sẽ biến thành đen, nhưng trời sinh Ước Tố rất trắng, màu vàng mơ này càng khiến cô trở nên mềm mại, thanh nhã. Trong hoa viên có một cây hạnh, gió thổi qua, hoa hạnh liền bay lả tả, rơi xuống dưới, đậu trên mái tóc đen như mực của người con gái, lọt vào cổ khiến cô nhồn nhột. Truyện edit by Astute Nguyễn.
Triệu Hựu Sâm đã mấy ngày không về nhà, từ hôm cả hai bất hoà, hắn vẫn không trở về, lúc đầu trong lòng Ước Tố còn có chút thấp thỏm, qua mấy ngày cũng thành quen, Triệu Hựu Sâm nói phản đối ly hôn, hắn không trở về nhà, sẽ đỡ đưa hai bên vào trạng thái xấu hổ.
Vết bầm trước ngực đã nhạt đi, nhưng hơi thở hắn lưu lại trên người cô tựa hồ vẫn phảng phất, Ước Tố nhớ rất rõ bộ dạng người đàn ông hổn hển nằm trên người mình, nghĩ đến cảnh tượng kia tim cô lại không kìm được mà đập thình thịch, cô nắm chặt trang sách trong tay, nhắm mắt lại, xua toàn bộ cảnh tượng đó ra khỏi đầu.
"Thiếu phu nhân."
Nha hoàn mặc áo thêu hoa văn thuỷ mặc màu trắng khoanh tay đi tới, nhẹ nhàng gật đầu với Ước Tố.