Ước Tố toàn thân căng thẳng, cắn môi không đáp, Triệu Hựu Sâm thấy cô im lặng bỗng cười lạnh một tiếng, rời khỏi cơ thể tiến ra sau lưng xoa nắn hai gò bồng, Ước Tố khẽ ngẩng đầu rồi nhanh chóng cúi xuống, trong gương hai chân cô vắt lên tay vịn, nơi lớt phớt lông giữa hai chân thấp thoáng lộ ra thịt sò phấn hồng, mỗi bầu ngực bị một bàn tay to lớn nắm lấy, nhũ hoa tròn trịa dựng đứng, cô trơ mắt nhìn cảnh tượng vô cùng dâm loạn trong gương.
"Triệu Hựu Sâm..." Ước Tố xấu hổ đến mức không biết nên nói gì, "Bây giờ vẫn đang ở bên ngoài..."
"Không ai biết," hắn tham lam đùa bỡn bầu ngực, "Nhìn cô nhỏ nhỏ gầy gầy, ngực vậy mà không nhỏ..."
Hắn vừa nói vừa nhéo nhẹ cặp mông tròn trịa yêu kiều: "Còn có cả mông nữa!"
"A...!"
Cô không nhịn được mà kêu lên, đôi mắt hạnh mông lung đẫm lệ nhìn về phía hắn: "Triệu Hựu Sâm... Ngài, ngài đừng như vậy..."
"Ước Tố, cô vẫn ngượng ngùng vậy nhỉ, tôi khi nào mới có được cô chứ..." Hắn cúi người, nhẹ giọng giống như ác ma ở bên tai, "Cô nói phải làm sao bây giờ..."
"Vậy cũng đừng ở chỗ này..." Ước Tố run rẩy, "Lỡ như bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ, ngài mau thả ta ra..."
"Nhưng tôi khó chịu, cô giúp tôi đi." Hắn giúp cô kéo nội y lại, che đi hoa tâm phấn nộn đang cực kỳ thẹn thùng, hai tay nắm lấy bầu ngực căng tròn trắng nõn, "Tôi không phá, cô làm tôi thoải mái một chút là được."
Ước Tố chật vật quay đầu, cô chưa từng gặp kẻ nào lưu manh giống như Triệu Hựu Sâm, nhưng hắn là trượng phu, cô không còn cách nào khác. Thấy Ước Tố không nói lời nào, hắn nâng hai gò bồng kẹp lấy côn th*t, cái thứ thô to đỏ đỏ cắm vào giữa bầu ngực, núi tuyết cao ngất càng làm bật vẻ dữ tợn của nó.
Ước Tố cảm thấy bản thân căn bản không còn cách nào phản kháng hắn, bầu ngực bị hắn xoa nắn phát đau, cô cắn môi yên lặng đón nhận, Triệu Hựu Sâm tựa hồ nhìn ra người con gái trước mặt đang khó chịu, đành cúi đầu hôn lên môi cô, hơi thở nam tính nóng bỏng phả lên gương mặt non mềm, tay hắn lại luồn vào trong qυầи ɭóŧ nhào nặn qua lại.
Nơi riêng tư nhất của phụ nữ cứ bị hắn hung hăng thăm dò hết lần này đến lần khác như vậy, quãng đời sau này bất luận có trải qua những gì, cô đều không quên nổi hơi thở của hắn.
Triệu Hựu Sâm dùng đầu ngón tay bóp nhẹ ŧıểυ đế sưng hồng, ở trước ngực cô phát ra một tiếng rêи ɾỉ thoả mãn.
Trước mắt Ước Tố chợt hiện ra đôi mắt trong veo của Tạ Hướng Mặc, anh luôn mang khí chất tri thức, ôn tồn lễ độ như vậy, vĩnh viễn trong sạch ngay thẳng khiến người ta muốn thân cận. Được edit bởi Astute Nguyễn.
Ngay cả khi ấy Tạ gia giải trừ hôn ước, cô cũng chưa bao giờ sinh tâm thù hận với anh.
Hiện giờ anh đã trở về, con người vẫn lịch lãm, không nhiễm bụi trần.
Mà cô...
Ước Tố nhìn người đàn ông như thú dữ nằm trên người mình.