Hắn vừa chạm vào, Ước Tố liền nhớ lại chuyện xấu hổ đêm qua, nhớ đến cảm giác ngón tay cắm vào hạ bộ, cô vội vàng lùi lại hai bước, lại quên mất phía sau có ngưỡng cửa thâm thấp, chiếc gót giày màu lục vấp phải ngưỡng cửa, vòng eo thon ngay lập tức bị người ta đột ngột ôm lấy, Triệu Hựu Sâm căn bản không cho Ước Tố cơ hội cự tuyệt, trực tiếp bế bổng bước ra.
Chu Dục Oánh bị bỏ lại đó, mãi một hồi sau Lương Tề Thụy mới đi qua nhỏ giọng khuyên nhủ: "Chu ŧıểυ thư..."
Hắn vừa mới bắt đầu, Chu Dục Oánh đến một cái liếc mắt cũng lười, tức giận kéo chiếc túi nhỏ xoay người rời đi, thậm chí chẳng thèm để ý chiếc khăn lụa buộc trên cổ đã bị tuột ra. Lương Tề Thụy xấu hổ, đỡ lấy chiếc kính trên sống mũi, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Cô gái đó, có phần dễ chọc...
*
Ước Tố không ngờ Triệu Hựu Sâm thật sự cùng mình đi ra ngoài.
Hắn bồng cô trở về thay đồ, không nhiều lời trực tiếp gọi tài xế lái xe đi, đến Đan Quế hắn cũng không cho đi theo, từ lúc lên xe đã mang theo biểu cảm không tốt, cũng chẳng cất tiếng nói chuyện một câu.
Ước Tố thầm đoán hắn vừa cùng Chu Dục Oánh cãi nhau, cho nên mới cố tình chọc tức cô ấy như vậy. Nhớ đến hành động thô lỗ của hắn tối qua, trong lòng Ước Tố như có chút men say, chẳng qua là vì tối ấy hắn hồ đồ, nếu còn tái diễn, cô rất muốn cùng hắn nói cho rõ ràng. Bỏ đi... Đàn ông đã uống xong rượu làm sao có thể nói rõ ràng được, về sau vẫn nên cách xa hắn một chút.
Ước Tố vẫn còn chút lo lắng cho Đan Quế, nha đầu đó vừa nãy mới té ngã, cánh tay đập vào chân bàn sưng u một cục, Đan Quế đi theo cô lâu rồi, hành sự hơi hấp tấp bộp chộp, lúc trước ngạch nương vẫn luôn định thay nha hoàn, sợ Đan Quế không cẩn thận, cản trở Ước Tố.
Tính cách này của Đan Quế, bất luận tới chỗ nào, cũng là thiệt thòi, ở bên nó lâu ngày, cô cũng có cảm tình, không đành lòng đẩy Đan Quế tới chỗ người khác.
"Suy nghĩ cái gì vậy?"
Triệu Hựu Sâm đột nhiên mở miệng, dọa Ước Tố thật sự nhảy dựng lên, cô quay mặt nhìn về phía Triệu Hựu Sâm nhẹ giọng đáp: "Ta lo cho Đan Quế...". Truyện mới cập nhật
"A, một con nha hoàn thôi mà." - Triệu Hựu Sâm ngoắc ngoắc khóe môi. - "Cô ta mạo phạm tôi như vậy, cũng đã đủ chết mười lần rồi."
Ước Tố mím môi: "Thiếu soái khoan hồng độ lượng, đừng so đo với Đan Quế."
"Tôi có khi nào khoan hồng độ lượng ư? Cô không biết tôi là loại người gì sao?" - Triệu Hựu Sâm nhếch miệng nghiêng nghiêng trào phúng. - "Con người của tôi, bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, người khác đáp một phân, tôi phải trả lại gấp mười, vậy mới thoải mái."
Ước Tố dùng đôi mắt tựa thu thuỷ bình tĩnh nhìn thẳng Triệu Hựu Sâm, hắn bị ánh mắt này nhìn chằm chằm đến mức cổ họng khô khốc, hắn đối mắt nhướng mày: "Sao? Muốn cầu xin à? Như vậy đi, cô hôn tôi một cái, tôi sẽ tạm tha cho nha hoàn của cô."
Ước Tố tức khắc đỏ bừng mặt, gục đầu xuống nhỏ giọng nói: "Ngài không phải, ngài không phải là kiểu người như thế."
Bộ dáng hiện tại của cô y hệt một con chim cút xấu hổ, cơn giận vừa rồi của Triệu Hựu Sâm lập tức dịu xuống, hắn vuốt nhẹ mái tóc mềm mại xinh đẹp, cố ý hỏi: "Tôi không phải kiểu gì cơ?"
"Ta biết Thiếu soái là người tốt."
Giọng Ước Tố vẫn nhẹ nhàng như cũ, nghe giống như thiếu nữ đơn thuần không rõ thâm tình thế sự, hàng mi dài đậm nhẹ nhàng rũ xuống, chóp mũi nhỏ nhắn giống như hạt châu tròn trịa sáng loáng, hắn đột nhiên nổi tâm tư, bất ngờ cắn nhẹ vào vành tai cô xong nói khẽ.