Hôm sau là một ngày nắng đẹp, Triệu Hựu Sâm dậy từ sáng sớm, đầu vẫn còn chút choáng váng vì rượu, trên mặt người đàn ông trẻ tuổi đã xuất hiện vết râu xanh lơ, thiếu niên vốn luôn khí phách hăng hái thoạt nhìn vậy mà lại có phần tiều tụy.
Trên người hắn, sơ mi trắng xộc xệch, hiển nhiên vẫn là trang phục hôm qua, quản gia Lương Tề Thụy không khỏi kinh ngạc, Thiếu soái tuy xuất thân quân thống, nhưng luôn luôn chú ý ăn mặc của bản thân, đặc biệt là ở trong nhà, càng không chấp nhận trang phục có một chút lộn xộn nào, hôm nay là làm sao vậy, đầu tóc hỗn loạn, quần áo cũng không chỉnh tề lắm.
Triệu Hựu Sâm tựa hồ không thấy Lương Tề Thụy, bưng bình nước lạnh trên bàn hoa trực tiếp đổ vào trong miệng, hắn ộc ộc ộc ộc uống hết sạch nước, sau đó đặt thật mạnh ấm nước xuống, ánh mắt làm như lơ đãng mà liếc về phía lầu trên hai lần.
Lương Tề Thụy là người thông minh, thấy vậy liền khom người tiến tới, thấp giọng nói: "Thiếu soái, Thiếu phu nhân chưa dậy."
"Ha, quản cô ta làm cái gì." - Triệu Hựu Sâm lỗ mãng kéo cổ áo, thoạt nhìn y như dáng vẻ bực bội. - "Về sau đừng nhắc đến cô ta trước mặt tôi."
Lương Tề Thụy lập tức im miệng không cất tiếng, qua vài giây mới chậm rãi nói tiếp: "Sáng sớm hôm nay, Chu ŧıểυ thư có tới."
Bàn tay kéo cổ áo bỗng dừng lại một chút, hắn nhìn về phía Lương Tề Thụy cất giọng hỏi: "Ông nói cái gì?"
"Chu ŧıểυ thư tới, đang chờ ở sảnh ngoài, tôi không dám ngăn cản."
Lương Tề Thụy vẫn cúi đầu, tất cung tất kính đáp.
Triệu Hựu Sâm sải đôi chân dài bước ra ngoài sảnh lớn, ánh mặt trời đã từ ngoài song cửa sổ tràn vào từ lúc nào, chiếu vào thân mình của cô gái bên cửa sổ, cô ta dáng người cao gầy, mặc một thân âu phục vàng nhạt, mang theo chiếc mũ nắng viền ren rủ, nghe thấy tiếng bước chân cô ta quay đầu lại mỉm cười xinh đẹp: "Thiếu soái."
Trên mặt Triệu Hựu Sâm một tia biểu cảm cũng không có, Chu Dục Oánh hiển nhiên là tỉ mỉ trang điểm rồi mới đến, khuôn mặt trang điểm vừa phải, trên cổ bạch ngọc còn buộc thêm một chiếc khăn lụa nhỏ màu tím, cô ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng loại trang điểm này thật sự rất có hương vị phụ nữ thực thụ.
Cô ta kiều mị khả ái tươi cười đáp lại Triệu Hựu Sâm, nhưng hắn vẫn chẳng có lấy một biểu cảm như cũ, mày đậm nhăn lại thật sâu: "Cô đến đây làm cái gì?"
Khoé môi Chu Dục Oánh xụ xuống, đôi mắt to nhu nhược đáng thương nhìn thẳng Triệu Hựu Sâm: "Tại sao em không được đến chứ?"
"Ước định giữa chúng ta như thế nào, quên rồi à?"
Ngón tay Triệu Hựu Sâm không nhẹ không nặng mà đặt lên chiếc bàn gỗ hương, từng tiếng từng tiếng mang theo áp lực vô hình cực lớn.
"Chu Dục Oánh, cô rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Một cô gái yếu đuối như em thì có thể làm gì!" - Chu Dục Oánh đột nhiên cũng kích động. - "Tối hôm qua anh bỏ em sang một bên, có từng nghĩ đến cảm giác của em không! Ngày hôm qua là sinh nhật em, anh không thể để em vui vẻ được một lúc sao?"
"Vậy thì cô cũng không nên đến thẳng nhà... Đứng lại!"
Triệu Hựu Sâm đột nhiên bước nhanh lướt qua Chu Dục Oánh, cô ta ngạc nhiên quay đầu, thấy một cô gái vận sườn xám màu hồng cánh sen quay lưng về phía họ đang vội vàng rời đi, Triệu Hựu Sâm hai bước liền đuổi theo, vịn chặt vai người nọ, nha hoàn bên cạnh lập tức lộ vẻ không vui, trực tiếp duỗi tay đẩy Triệu Hựu Sâm: "Ngài không được bắt nạt ŧıểυ thư nhà ta!"
Ước Tố cả người đều căng thẳng, cô cứng đờ xoay người lại, nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, cô không dám ngẩng đầu nhìn hắn, ngữ điệu cũng cứng đờ, nói lắp bắp.
"Ta... Ta không cố ý, không biết Chu ŧıểυ thư tới... Không phải cố ý quấy rầy các người..."