Hoắc Đông cúp máy, ném di động qua một bên, giơ tay bắt được cổ tay Hướng Tình.
Hạ thể đã bắt đầu nóng lên.
“Hướng tiểu thư,” anh lại lần nữa mở miệng, tiếng nói ngày càng thấp so với lúc nói chuyện điện thoại, nơi đáy mắt là một tầng sương mù dày đặc, “Một vừa hai phải”.
Hướng Tình nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh, đôi mắt đơn thuần chớp một chút, thì thầm:
“Hoắc tiên sinh, muốn lên trên nhà ngồi không?”
Đêm khuya, trong xe dưới tàng cây, tay cô gái còn đặt trên côn thịt của người đàn ông, tay người đàn ông nắm chặt cổ tay cô gái.
Cô gái hỏi người đàn ông có muốn lên nhà cô ngồi hay không?
Người đàn ông nói cô gái một vừa hai phải.
Ngực Hoắc Đông phập phồng lên xuống. Trong xe rõ ràng mở điều hoà, nhưng lại khô nóng đến nỗi sắp hít thở không thông.
Anh yên lặng nhìn chằm chằm cô gái đang cười đến đơn thuần. Thật lâu sau, gian nan mà thở ra một hơi, tay dùng sức lấy tay cô ra.
Hoắc Đông duỗi tay kéo khoá quần lên, cài lại dây lưng. Hướng Tình chỉ là nhìn anh nghiêm túc đứng đắn làm những động tác đó mà tâm nháy mắt đã động hơn phân nửa.
Thật là người đàn ông đứng đắn mà!
Hoắc Đông tất nhiên là không có lên ngồi, anh nghiêm mặt, thậm chí cũng không có trả lời câu tạm biệt của Hướng Tình.
Hướng Tình cũng không thèm để ý, xuống xe xoay người lên lầu.
Phía sau chiếc Cayenne khởi động, không chút do dự mà rời đi.
Hướng Tình một mình trở lại chung cư. Khi tắm cô cởi quần lo̶t̶"̶, đã nhiễm một bãi nước. Cô cúi đầu nhìn nhìn tay trái, hương vị nam căn tựa hồ như vẫn còn lưu lại trên ấy.
***
Hoắc Đông về đến nhà, Lê Thấm đi tới nhận lấy cặp tài liệu trên tay anh.
“Buổi tối anh uống rượu sao?” Cô hỏi.
Hoắc Đông lắc đầu, thay dép lê: “Anh lái xe.”
“Trong bếp có canh, em hâm nóng lại một chút, anh tắm rửa xong là có thể uống rồi.”
“Được. Chuyện của thầy xử lý xong rồi?”
“Vâng, lúc nãy vừa nói trong điện thoại với anh rồi, không có bệnh gì nặng.”
“Ừm, có vấn đề gì thì nói với anh.” Hoắc Đông ôm bả vai vợ.
Lê Thấm gật gật đầu, xoay người vào phòng bếp. Váy dài vàng nhạt có nhiều nếp gấp li ti nhẹ nhàng lay động, mang theo một tia ướt át, hiển nhiên là vừa tắm xong.
Cô ở nhà luôn ăn mặc thật sự chỉnh tề, chỉ có ban đêm trước khi ngủ sẽ thay áo ngủ.
Hoắc Đông kéo kéo cà vạt, tháo xuống rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Khi anh đi ra, Lê Thấm đã trở về phòng. Anh đi vào phòng bếp, múc một chén canh nóng uống vào.
Thời điểm Hoắc Đông từ phòng bếp đi ra điện thoại vang lên. Liếc mắt nhìn cái tên trên màn hình, anh cau mày, do dự hai giây, vẫn tiếp lên nhạt nhẽo mà “Ừm” một tiếng.
Để điện thoại tới bên tai, nghe được nửa phút, Hoắc Đông thu mắt, sắc mặt thâm trầm nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ đang đóng chặt, đi đến ban công phòng khách.
Hướng Tình đích xác cũng là nhất thời nảy lòng tham. Tắm rửa xong nằm trên giường, mới vừa sấy khô tóc, mặt bị máy sấy thổi đến nóng lên, lại thêm lúc ở trên xe sờ soạng cái đồ vật kia của người đàn ông, đã đem phía dưới cô làm cho ướt đẫm.
Một mình nằm ở trên giường, khô nóng khiến cho cảm giác hư không cùng dụ̶c̶ vọng lúc ban đêm bất ngờ mà đến.
Hướng Tình híp mắt, bàn tay đi vào váy ngủ tơ lụa. Chiếc váy rất mỏng, cô nằm trên giường hai viên anh đào nhỏ lộ lên, nhũ thịt tràn ra hai bên, cao ngất.
Hướng Tình vuốt ve nhũ thịt to lớn, lòng bàn tay nghiền nát bầu ngực, cảm thấy không đủ cô lại sùng sức lôi kéo đỉnh đậu đỏ non mềm.
Đối tượng trong đầu đang ảo tượng đều là Hoắc Đông, cơ bắp rắn chắc khi anh tập thể hình, đôi chân mạnh mẽ dưới quần tây, nam căn cực đại bên trong quần lo̶t̶"̶ đen.
Tay phải sờ xuống bụng, lúc ngón tay đảo ở quanh rốn, đột nhiên cô nổi lên một ý niệm lớn mật.
Hướng Tình duỗi tay lấy di động đặt ở bên gối ra ngoài, bấm số, ấn loa, rồi tuỳ ý để qua một bên.
Cô đánh cuộc xem anh có nhấc máy hay không, rồi lại đánh cuộc xem anh có cúp máy hay không.
Giữa hai chân càng thêm khó nhịn, vuốt ve bộ ngực đã làm phía dưới chảy nước. Hướng Tình không khỏi cong hai chân, đầu gối hướng lên trên, thoáng tách chân ra thành hình chữ M.
Váy ngủ vốn ngắn, lúc này đã bị vén tới bên hông, lộ ra đùi ngọc trắng bóng thon dài.
Âm thanh “đô đô” vừa ngừng, một tiếng “ừm” lạnh nhạt truyền ra, cô biết người đàn ông đã nghe điện thoại.
“Ân… ah… ân… ha aa…” Hướng Tình rên rỉ, cô kêu thật sự nhẹ, thậm chí chỉ như là tiếng gió.
Cô không quên Hoắc Đông ở nhà, có lẽ vợ anh đang ở bên người, đương nhiên không thể để rò rỉ ra tiếng cô.
Rên rỉ nửa phút qua đi, điện thoại vẫn không bị cắt đứt.
Hướng Tình híp mắt, khóe miệng nhếch lên một cái. Cô đem một ngón tay bỏ vào trong miệng mút, liếm láp, cố ý làm ra tiếng nước miếng tấm tắc.
“Ưmm… ha… Hoắc tiên sinh, đoán xem… ân… tôi đang ăn cái gì?” Cô vừa hổn hển vừa nói.
Lúc này Hoắc Đông đã ra tới ban công, nghe giọng nữ trong di động, âm thanh tiếng nước tấm tắc, không có đáp lời.
“Tôi đang mặc váy ngủ màu trắng nha… ânn… không có mang nịt ngực đâu…”
Hướng Tình đem một cái tay khác vói vào quần lo̶t̶"̶ ren, sờ đến nhụy hoa, ngón trỏ ở giữa hai cánh hoa mân mê trêu chọc, đốt ngón tay ma xát âm đế, âm đế rất nhanh đã sung huyết đứng thẳng lên.