Thứ sáu, giờ tan tầm. Giám đốc mang theo Hướng Tình, mời Hoắc Đông ăn tối.
“Đã sớm nghe nói Hoắc luật sư trình độ cao, mấy năm trước mời rất nhiều lần cũng chưa thể mời được ngài, năm nay rốt cuộc có cơ hội hợp tác cùng Hoắc luật sư rồi! Tiểu Hướng, cô phải theo Hoắc luật sư học hỏi cho thật tốt, cơ hội khó có được đấy!” Đổng giám đốc cười nói.
Hướng Tình khẽ mỉm cười, vén tóc: “Tôi sẽ, làm phiền Hoắc luật sư chỉ giáo nhiều hơn.”
Nói xong cô khéo léo nhìn Hoắc Đông cười cười.
Giám đốc vừa lòng nhìn Hướng Tình. Cô từ trước đến nay tiến lui khéo léo, xinh đẹp, ưu nhã, hào phóng, năng lực mạnh mẽ, tâm tư đơn thuần không tranh không đoạt, khiêm tốn nỗ lực, rất được giám đốc coi trọng.
Hoắc Đông “Ừm” một tiếng, đôi mắt đen như hồ sâu nhìn về phía Hướng Tình.
Giám đốc nhiệt tình chia sẻ tin đồn thú vị về xét duyệt pháp vụ của công ty. Giám đốc đĩnh đạc nói, Hoắc Đông thỉnh thoảng lịch sự đáp lại vài câu, tuy lạnh nhạt nhưng cũng phong độ nhẹ nhàng.
Hướng Tình một tay nâng cái ly chân dài lên, lắc lư chất lỏng màu đỏ trong ly, cười đến ngọt ngào, ngửa đầu nhấp một ngụm rượu, để lại dấu môi trên miệng ly.
Giữa bàn có nồi canh nóng đang toả hơi nước, Hoắc Đông hơi hơi nhíu mi, mắt đen thâm thuý xuyên thấu qua làn hơi canh nóng nhìn Hướng Tình.
Mà không ai biết, ở dưới bàn, bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo của Hướng Tình chân chính ma xát phần bên trong đùi của Hoắc Đông.
Cách làn hơi nóng của nồi canh, như hai thế giới hư hư thật thật, ái muội nói không nên lời.
Ba phút trước, dưới bàn tròn, phía trong trong khăn trải bàn màu rượu đỏ, Hướng Tình cởi một chiếc giày cao gót ra, chân nhỏ mang tất da duỗi ra phía trước.
Đầu tiên là cọ mắt cá chân Hoắc Đông, ngón chân hướng lên trên một chút vén ống quần âu phục của anh lên, cách tất chân mượt mà dùng lòng bàn chân vuốt ve da thịt cẳng chân anh, lông chân đâm vào tất chân Hướng Tình hơi hơi ngứa.
Người đàn ông vốn có động tác kháng cự muốn đem chân dịch qua, nhưng không gian dưới bàn quá nhỏ, tránh cũng không thể thoát.
Hướng Tình nhướng mày, ngay sau đó muốn làm gì thì làm. Sau khi vuốt ve cẳng chân trong chốc lát, đem chân từ quần ống anh lấy ra, duỗi càng dài hơn, dẫm lên trên đùi cường tráng của người đàn ông.
Ngô, cô biết mà, cơ đùi anh thật cứng!
“Con trai tôi sau này cũng muốn học Pháp Luật.” Giám đốc nói về con trai mình tràn đầy tự hào.
Hướng Tình mỉm cười: “Lần trước ngài mang Tiểu Nặc tới văn phòng chơi, cậu ấy biết khá nhiều quy định Pháp Luật, rất có thiên phú.”
Tất chân đạp lên trên đùi ma xát với quần tây, chân nhỏ mềm mại ở bên trong đùi rắn chắc của anh nhẹ nhàng mà hoạt động trước sau, rồi vòng quanh, giống như ngày đó ở trong phòng tư liệu tay cô xoa ở lưng Hoắc Đông.
“Con trai giám đốc Đổng bao lớn rồi?” Hoắc Đông thuận miệng hỏi, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn Hướng Tình.
Giám đốc sờ sờ cái bụng, sau khi ăn lửng dạ cái bụng lại lớn hơn một chút, hắn không thể không xê dịch ghế dựa ra bên ngoài, cười đến không thấy tổ quốc: “Tháng trước vừa tròn năm tuổi.”
Ngón chân nhỏ như châu như ngọc nghịch ngợm ấn vài cái vào cơ đùi dưới chân. Nâng mỏi rồi, lại di chuyển xuống cẳng chân, ngón chân để ở trên làn da cẳng chân kéo lên trên, ngón cái bắt đầu đẩy ống quần thẳng tắp, ống quần bị vén lên mà gập lại, thẳng đến đầu gối.
Hướng Tình dùng gan bàn chân nghiền nát đầu gối Hoắc Đông, cách một tầng tất chân trong suốt hơi mỏng, khuynh hướng xúc cảm trơn trượt lại bóng loáng.
Cô muốn quyến rũ người đàn ông duỗi tay bắt lấy chân cô, sau đó cách tất chân vuốt ve thưởng thức, từng bước từng bước niết niết ngón chân.
Phía trên bàn ăn, Hoắc Đông vẫn là bộ dáng lạnh nhạt nghiêm túc, cà vạt vẫn thắt không chút cẩu thả, mặt mày sắc bén thâm thúy, bình tĩnh tự nhiên nói chuyện cùng giám đốc.
Trừ bỏ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô gái đối diện một cái thật sâu, cùng với hầu kết thỉnh thoảng lăn lộn, cằm khẽ run.
Hướng Tình cười đến dịu dàng, hào phóng khéo léo, thỉnh thoảng khích lệ món ăn sắc thái hương vị không tồi, hay không quên cười khen tặng tán dương thành tích học tập của con trai giám đốc một chút.
Mà dưới bàn nam nữ khiêu khích lại tùy ý đến cực điểm. Hướng Tình rõ ràng cảm giác được, chân Hoắc Đông dần dần thả lỏng mở ra, thậm chí hơi hơi duỗi về phía trước.
Mang theo một chút ý vị mặc kệ không thể quản như vậy, cô hết sức triền miên mà tiếp tục cọ xát.
Suốt hai mươi phút.
“Lần sau chúng ta đi công ty con công tác, Hoắc luật sư có thể đem Hoắc phu nhân theo, coi như nghỉ phép.” Giám đốc cười tủm tỉm mà kiến nghị.
Hoắc Đông giơ tay sửa sang lại cổ tay áo: “Không cần, cô ấy thích yên tĩnh.”
“Ha ha, sớm đã nghe nói Hoắc luật sư đem phu nhân giấu rất kỹ.” Giám đốc cười nói.
Hướng Tình dường như không có việc gì mà lấy khăn giấy lau miệng một chút, dùng chân đem ống quần người đàn ông kéo xuống, còn tri kỉ sửa sang lại trên dưới vài cái, vuốt phẳng nếp uốn quần tây.
Thu hồi chân, một lần nữa mang giày cao gót vào.
Đáng tiếc chân cô không đủ dài, dẫm không tới bộ vị giữa háng Hoắc Đông.