Nam sinh ở chung một tầng, chỉ có một mình Trần Phong trong tiếng trêu đùa không có ý tốt của mọi người quay trở về thang máy, đi đến tầng của nữ sinh.
Thậm chí còn có nam sinh say bí tỉ làm mấy động tác hất hông rất có tính ám chỉ với Trần Phong, Hướng Tình xem mà mặt đỏ ửng.
Trần Phong lại không có đến tầng của nữ sinh.
Hướng Tình nhìn anh ta, ra thang máy, lấy điện thoại ra xem, khoé môi cười cười, biểu tình mang theo men say, một đường đi ngẩng đầu nhìn số phòng, tựa như đang tìm kiếm.
Dừng lại trước một cánh cửa nào đó, anh ta duỗi một cánh tay chống đỡ trêи khung cửa, một cái tay khác ấn chuông cửa bên cạnh.
Lúc ấy Hướng Tình còn không biết điều này ý nghĩa là gì, trong lòng còn sốt ruột mà nghĩ, tửu lượng Trần Phong từ trước đến nay rất được, sau khi uống rượu tư duy cũng vẫn thanh tỉnh, lần này sao lại đi nhầm phòng quấy rầy đến người khác.
Cho đến khi trêи camera Nguyễn Viên mặc váy ngủ hai dây ren đen mở cửa phòng ra, đầy ý cười ôm cổ người nam sinh.
Trần Phong cũng cười, ôm eo Nguyễn Viên, ỡm ờ vào phòng.
Hình ảnh trêи màn hình camera màu trắng đen, Hướng Tình chỉ cảm thấy, giờ phút này thế giới cũng là hai màu đen trắng.
Đêm đó… Cô mặc váy ngủ lụa đơn giản, dưới chân mang dép lê dùng một lần của khách sạn, tóc rối tung.
Hành lang khách sạn cao cấp máy lạnh mở thật sự đầy đủ. Hướng Tình giống như một cái xác trống rỗng, đứng ở trước cái cửa phòng mà Trần Phong dừng lại kia.
Vẫn không nhúc nhích.
Từ 3 giờ, đứng đến 5 giờ rưỡi.
Nhưng Hướng Tình không hề hay biết. Thời gian, giống như đã ngừng lại. Độ ấm, tựa hồ như cũng mất đi cảm giác.
Buồn cười chính là, ngay lúc đó trong đầu cô nghĩ đây hoàn toàn là một giấc mơ, Trần Phong… sao có thể làm ra chuyện như vậy.
Tuyệt đối không thể.
Anh ta tốt như vậy.
Tốt như vậy.
Hình ảnh trêи camera lại lần nữa quanh quẩn trước mắt cô, tươi cười kia của Trần Phong, cô quá quen thuộc.
Sắc khí, xâm chiếm, là một mặt mà cô cho rằng chỉ có một mình cô có thể thấy.
Tiếng khoá kim loại vang lên, cửa phòng bị người từ bên trong mở ra.
Cô thấy người đàn ông quen thuộc nhất của mình, mặt như ngọc sáng, phong thái tuấn tú.
“Hướng Tình không dậy sớm như vậy đâu, anh sốt ruột cái gì…”
Ánh mắt trống rỗng của Hướng Tình nhìn thoáng qua gương mặt kinh ngạc của Trần Phong, bị giọng nói của cô gái hấp dẫn, máy móc mà chuyển ánh mắt nhìn vào trong phòng.
Giường lớn hỗn độn, trêи mặt đất váy ngủ nội y qυầи ɭσ"ȶ rơi đầy đất, trong không khí tràn ngập hơi thở ɖâʍ mĩ của chất lỏng khi xong việc.
Nguyễn Viên vốn là nằm ở trêи giường xoay người ngược chiều với cửa nói chuyện với Trần Phong. Thân thể còn trần trụi, một đôi nhũ thịt bị chà đạp đến đỏ bừng, bị Hướng Tình thấy đến rõ ràng.
Có người cả đời cũng không gặp được một lần cảnh bắt gian trêи giường, mà Hướng Tình cô, là lần thứ hai.
Trần Phong khϊế͙p͙ sợ kinh ngạc hai giây, rất mau sắc mặt đã bình tĩnh, mu bàn tay trở qua đóng cửa lại.
“Tình Tình, anh uống say, nhầm cửa, nhận sai cô ấy là em. Anh chỉ là cởi quần áo của cô ấy, bọn anh không có làm. Anh thanh tỉnh, cô ấy không phải em.”
Vài ba câu.
Người đàn ông khôn khéo, sẽ không hoàn toàn phủ nhận sai lầm, thừa nhận một vài chuyện sai lầm có thể được tha thứ, kiên quyết phủ nhận sai lầm không thể tha thứ, lời nói dối mới có thể càng thêm chân thật.
Hướng Tình sớm đã trơ mắt để lệ rơi đầy mặt.
Nước mắt vô ý thức liền rơi xuống, giống như lòng cô treo một đêm rốt cuộc cũng bị tuyên án cực hình.
Người đàn ông trước mặt trong nháy mắt trở nên xa lạ. Hướng Tình dường như chỉ nhớ rõ, Trần Phong quả nhiên không hổ là đội trưởng đội biện luận đứng đầu của học viện luật.
Đến nỗi 5 năm ân ái là như thế nào, dường như chỉ cần trong nháy mắt, đã không còn nhớ rõ.
(Bản edit này được đăng duy nhất tại truyendkm.com Vivi_V1989. Những trang khác đều là ăn cắp. Hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ công sức của editor nhé.)
Hướng Tình lại hút một ngụm thuốc lá, ánh mặt trời buổi chiều nóng rực, cô lấy kính râm ra mang lên.
Ký ức sau lại, chỉ còn có binh hoang mã loạn. Trần Phong không ngừng nhận sai cầu hoà, Hướng Tình lại giống như cái xác không hồn không nghe thấy âm thanh.
Cô có rất nhiều thời khắc, muốn tha thứ cho anh ta.
Sau này, Nguyễn Viên định ngày hẹn gặp cô, cô lại còn nhớ rất rõ ràng.
Nguyễn Viên khóc, nhu nhược đáng thương, ngoài miệng nói nói, từng chữ lại giống như dao.
“Lần đầu tiên của chúng tôi là lúc nghiên cứu năm hai… Tụ hội lớp cô không tới, chúng tôi chơi đến rất khuya, anh ấy chủ động nói muốn đưa tôi về nhà, sau đó…”
“Một năm đó chúng tôi chỉ làm vài lần, đều là anh ấy chủ động… Đến năm ba, dường như nhu cầu của anh ấy lớn hơn một ít nữa…”
“Tôi thật sự không phải có ý định muốn tổn thương cô. Tôi chỉ là rất thích A Phong, anh ấy muốn, tôi cũng không khống chế được bản thân… Các người kết hôn rồi tôi sẽ cắt đứt với anh ấy…”
Ngày hôm đó Hướng Tình thấy Nguyễn Viên trang điểm rất kỹ, nhưng giờ phút ấy cô cảm thấy bản thân tái nhợt và buồn cười, bất luận nhan sắc như thế nào cũng không che lấp được.
Cô gái đối diện khóc như hoa lê dính mưa, có vạn phần uỷ khuất. Nhưng từ ngữ, rõ ràng là vô cùng cứng rắn.
Như con dao găm múa may, thống kɧօáϊ mà cắt trêи trái tim cô.
Không cảm giác được nửa phần áy náy.
Hướng Tình không phân biệt được lời nói của Nguyễn Viên bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả. Nhưng cô gái diễu võ dương oai là giấu đầu lòi đuôi, là cái gì cho Nguyễn Viên tự tin, Hướng Tình không dám nghĩ sâu.
Nguyễn Viên diễn, còn lôi kéo cô vào đảm đương vai diễn. Đúng vậy, bản thân cô có lẽ đã diễn vở kịch này thật lâu rồi.
Suy nghĩ trở lại hiện thực, trong xe, Hướng Tình tự giễu mà cười một tiếng. Hai đoạn tình yêu của cô có cùng một kết cục, lưu lại dấu ấn thật sâu, cũng không biết có phải muốn dây dưa cả đời với cô hay không nữa
Cô động lòng trắc ẩn với cô gái đánh đàn, nhưng thế giới này đã bao giờ cho cô nửa phần trắc ẩn?
Hướng Tình bóp điếu thuốc, cười lạnh bản thân một tiếng.