Hướng Tình tự cắm ngón tay, cùng tự an ủi với người đàn ông làm cô động tình không thôi, chỉ càng muốn nhiều hơn: “Rất ngứa… tiểu huyệt ngứa thật khó chịu…”
“Tiểu huyệt chảy nước sao…” Thanh âm Hoắc Đông trầm thấp từ tính, ẩn ẩn khó nhịn thô bạo.
Hướng Tình moi quấy tiểu huyệt, nghe người đàn ông bình thường nghiêm trang giờ đè thấp âm điệu nói lời tán tỉnh, tâm can tứ chi đều tê dại, yêu kiều rên rỉ: “Chảy thật nhiều… ưm… tay của tôi đều ướt đẫm… không tin anh nghe xem…”
Hướng Tình đem điện thoại để trên giường bên cạnh mông, mở loa ngoài, ngón tay thọc vào rút ra tiếng nước phụt phụt.
Côn thịt lớn trong lòng bàn tay cứng rắn vô cùng, Hoắc Đông lung tung đá rơi quần ngủ với quần lo̶t̶"̶ xuống, hơi thở gấp gáp đến lộn xộn.
Hướng Tình vạch hai múi thịt ra, dâm thuỷ trong suốt trào ra từng luồng, âm đế đỏ lên đứng thẳng, cánh hoa khó nhịn mà mấp máy, đóng đóng mở mở.
“Cắm tôi…” Cô gái khó nhịn mà thỉnh cầu.
(Vivi: sau đây phần chữ nghiêng là tưởng tượng của 2 người nha)
Đầu côn thịt lớn ở miệng huyệt nghiền nát, quy đầu cọ đến sáng lấp lánh, cánh hoa cầm trong tay mở đến càng rộng, dùng sức một cái, côn thịt vừa thô vừa lớn lại cứng thẳng tắp đâm vào chổ sâu nhất trong hoa huyệt.
“Ưm… úc… a… a… ưhhh…”
Hướng Tình bị cắm đến nỗi chỉ còn kêu rên từng tiếng, mị thịt phát ngứa trong huyệt bị côn thịt vô tình mà nghiền áp qua, hung ác va chạm từng cái, nhanh đến nỗi không chừa một tia thở dốc.
Tiểu huyệt phấn hồng non mềm nuốt hết gậy thịt thật lớn của người đàn ông, gân xanh bành trướng trên thân gậy cho thấy rõ người đàn ông có bao nhiêu s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khoái, dâm dịch vung vẩy ra tỏ rõ người phụ nữ có bao nhiêu thoả mãn.
Eo mông Hoắc Đông điên cuồng tàn nhẫn mà kích thích thọc vào rút ra, côn thịt lớn ra ra vào vào, chổ giao hợp dâm dịch hỗn loạn, tần suất cắm làm nhanh đến nỗi không thấy rõ. Người đàn ông đỏ mắt thao, chỉ muốn làm chết người phụ nữ dưới thân.
“Thật thoải mái… thật tuyệt… a…”
Hướng Tình ngọt ngào mị hoặc rên rỉ từng tiếng vang bên tai, cô khó mà tin được sao lại thoải mái đến như vậy.
Hoắc Đông không lưu tình chút nào mà bắt lấy một bên nhũ thịt to mềm của Hướng Tình, trơn mềm đến nỗi nhéo một cái có thể ra nước, làm người ta muốn đem nó mà xoa nắn thật mạnh.
Hai viên trứng lớn màu nâu hung tàn mà đánh từng cái vào mông trắng nõn của Hướng Tình, đánh tới phiếm hồng, điên cuồng mà đâm thọc, âm thanh bạch bạch vừa nhanh vừa vang dội.
“Ưm… a…a… ưhh… aaaa… tôi không được…”
Ngón tay Hướng Tình nhanh chóng đâm vào rút ra moi móc vách thịt trong hoa huyệt, khoái cảm chồng lên tầng tầng, càng ngày càng dày, sắp đến đỉnh điểm, ngón chân siết lại bắt lấy khăn trải giường, cơ bắp cẳng chân đều căng thẳng đến mức tận cùng.
“Thao chết em được không…” Đầu kia điện thoại người đàn ông đột nhiên nghiến răng nghiến lợi mà nặng nề ra tiếng.
Nháy mắt, trong não Hướng Tình có dòng điện lưu xuất hiện, vách thịt hoa huyệt từng tấc từng tấc mãnh liệt co rút lại, dòng nước ấm trong hoa huyệt tuôn ra, cái mông không tự giác mà nâng lên, cả người run rẩy, đạt tới khoái cảm cao triều.
“A a a a!!!”
Nghe cô thét chói tai, tần suất vuốt sục trên tay Hoắc Đông nhanh hơn, dồn dập mà cọ xát, mày nhíu chặt, hai viên trứng co rút lại, quy đầu sưng to.
“Ưmm…” Kêu lên một tiếng, tinh dịch nồng đậm phun ra, rơi trên đám lông dày rậm.
Tiếng thở dốc ái muội hết đợt này đến đợt khác, qua điện thoại hai người cùng nhau hưởng thụ khoái cảm cao trào.
Ăn ý mà trầm mặc hồi lâu, chỉ có tiếng chim dạ oanh ở ngoài cửa sổ trằn trọc hót vang.
“Hoắc phu nhân không ở nhà sao, Hoắc tiên sinh?” Hướng Tình híp mắt thoải mái mà nằm, vén một sợi tóc lên vòng ở đầu ngón tay, thanh âm ngọt ngào, mang theo thích ý lười biếng sau cao trào.
Hoắc Đông lấy khăn giấy chà lau sạch sẽ tinh dịch trong tay.
“Lại không trả lời tôi, thật là không lịch sự mà.”
s͙ư͙ớ͙n͙g͙ xong rồi là không phản ứng người ta.
Hướng Tình cảm thấy Hoắc phu nhân hẳn là không ở nhà, hoặc là hai người cãi nhau, bằng không sao Hoắc Đông có thể ở nhà làm tình với cô qua điện thoại.
Nhìn ví tiền đàn ông ở trên bàn trang điểm, Hướng Tình lại cười hỏi: “Anh không sợ tôi sẽ quẹt hết đống thẻ ấy sao?”
Tuy rằng hạn mức của những cái thẻ vàng thẻ đen ấy sợ là cô có quẹt nửa tháng cũng không thể quẹt hết.
Hoắc Đông lại không nói cho Hướng Tình biết, những cái thẻ ấy chiều nay đã làm giấy báo mất nên đã trở thành phế thải rồi, lấy về lại cũng là một đống plastic bỏ đi mà thôi.
“Hôm nào tìm cô lấy.” Trong ngoài bất nhất mà trả lời, đem khăn giấy trong tay vo thành cục rồi ném vào thùng rác.
“Hôm nào? Là khi nào?” Hướng Tình vừa mở loa nói chuyện với anh, vừa bấm điện thoại.
Hoắc Đông đang muốn trả lời cô 'Để nói sau' thì di động rung một cái. Ckick mở, Hướng Tình gửi tới một tấm hình, trên khăn trải giường màu lam nhạt có một bãi nước ái muội.
Rõ ràng cái gì cũng không có, lại sắc tình đến cực điểm.
Trầm mặc trong chốc lát, Hoắc Đông giơ tay đè đè cái trán, mở miệng trả lời: “Tối mai.”