Nhiều năm sau, Khương Lí đã trở thành bà Thẩm.
Vẫn khéo léo và tinh tế như ngày nào, cô vừa bận rộn với sự nghiệp, vừa vun đắp các mối quan hệ xã giao ngày càng rộng rãi, lại còn dành thời gian cho sở thích cá nhân, đăng ký một lớp học làm bánh.
Cô làm xong chiếc bánh kem đầu tiên trông cũng ra hình ra dạng, đặt trên bàn trà ở phòng khách, rồi ôm laptop làm việc, nhưng tai vẫn rất nhạy bén, bắt được cả những tiếng động nhỏ nhất, chỉ mong chờ Thẩm Diễm trở về.
Chiếc bánh kem thật đẹp mắt, màu hồng phấn dịu dàng, trên cùng phủ đầy kem bơ, những quả dâu tây tươi mới được cắt đôi đều tăm tắp xếp ngay ngắn, điểm xuyết thêm vài lá bạc hà xanh mướt.
6 giờ rưỡi chiều, Thẩm Diễm về nhà đúng giờ.
Khương Lí ho nhẹ một tiếng, lấy cớ uống nước để che giấu sự hồi hộp, mỉm cười: "Anh về rồi à?"
Thẩm Diễm khẽ gật đầu, đang cởi cà vạt thì nhìn thấy chiếc bánh kem mousse dâu tây trên bàn, ánh mắt anh hơi dừng lại.
Anh không khen cô.
Anh không hề đưa ra bất kỳ nhận xét nào về chiếc bánh.
Khương Lí rất thất vọng, nhưng lại không muốn lộ liễu đòi hỏi lời khen, nên cả bữa cơm đều hờn dỗi.
Cô không nói gì, Thẩm Diễm lại càng không chủ động bắt chuyện, ngay cả những cử chỉ ôm hôn thân mật thường ngày cũng không có, tỏ ra lạnh nhạt hơn cả lúc mới yêu.
Khương Lí buông đũa xuống, sắc mặt trở nên khó coi.
Thẩm Diễm vẫn thản nhiên, thậm chí còn đẩy bát cơm ăn được vài miếng sang một bên, đi đến bàn trà, bưng chiếc bánh kem tinh xảo lên, mắt cụp xuống, nói những lời như đổ thêm dầu vào lửa: "Cái này còn ăn không? Không ăn thì anh vứt đi nhé."
"Thẩm Diễm!" Khương Lí nghiến răng, sải bước đến trước mặt anh, nhón chân lên trừng mắt: "Đây là em tự tay làm đấy!"
"Ừ." Thẩm Diễm đáp lại một cách thờ ơ, nhìn những lá bạc hà tươi mát như đang nhìn thứ gì bẩn thỉu, "Làm đẹp đấy, nhưng lần sau đừng làm nữa."
Đêm đó, bà Thẩm giận dữ đã dạy cho ông xã một bài học nhớ đời, nói cho anh biết thế nào là tôn trọng, thế nào là lịch sự.
Đồng thời, cô cũng bị anh cho ăn cả bụng giấm chua ủ lâu năm, chua đến xót ruột.