Khó Quên

Chương 1: Không ai là không thích cô

Trước Sau

break

Trong giờ tự học buổi sáng, Khương Lí đang cẩn thận chép lại một câu trích dẫn vào vở:

"Nguồn gốc của mọi nỗi đau khổ đều bắt nguồn từ sự phẫn nộ với chính sự bất lực của bản thân."

Nét chữ của cô gọn gàng, thanh mảnh, đều tăm tắp, những nét uốn lượn mềm mại uyển chuyển.

"ŧıểυ Lí, cho tớ mượn bài tập Toán nào!" Cậu nam sinh phía sau huých mạnh vào ghế của cô, nói nhỏ.

"Cậu nói chuyện với người ta lịch sự chút đi!" Một nam sinh khác ngồi chếch phía sau lên tiếng bênh vực Khương Lí.

Khương Lí cúi đầu, che giấu tia lửa lóe lên trong mắt, đưa vở bài tập cho cậu nam sinh kia, vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu."

"ŧıểυ Lí tính tình tốt thật, chắc chắn sẽ không giận tớ." Cậu nam sinh kia nhận lấy vở, vùi đầu vội vàng chép bài.

Khương Lí là lớp trưởng môn Toán, mỗi giờ ra chơi, cô đều đi thu bài tập của các bạn.

Gặp những bạn chưa làm bài, cô cũng không hề nổi nóng, vẫn nhẹ nhàng trò chuyện, nhỏ nhẹ giảng giải, khiến người ta không thể nào cáu gắt được.

Mẫn Chính Dương, cậu bạn cao nhất lớp, cũng là bạn thanh mai trúc mã của Khương Lí, có uy tín rất cao trong đám con trai. Thấy hai cậu bạn lề mề chưa nộp bài, cậu ta hét lớn: "Nhanh lên, còn ba phút nữa! Không nộp thì tự mình lên gặp thầy Toán mà giải thích!"

Khương Lí mỉm cười gật đầu với Mẫn Chính Dương, vội vàng gom hết bài tập rồi chạy về phía văn phòng giáo viên.

Các bạn nữ quên mang băng vệ sinh thường hay mượn của cô; bạn cùng bàn bị ốm nghỉ học nhờ cô điểm danh hộ; cậu bạn lớp phó thể dục ngồi cách lối đi nhỏ đang lén chơi điện thoại suýt bị thầy giáo phát hiện, cũng là nhờ cô giơ tay phát biểu hỏi bài mà thoát nạn.

Vẻ ngoài thanh thuần, không hề có chút sắc bén, lại thêm tính cách tốt, đối xử công bằng với cả nam lẫn nữ, luôn nghĩ cho người khác.

Không ai không thể không thích cô.

Khương Lí là học sinh bán trú, buổi trưa cô thường ăn cơm ở căn tin trường.

Cô từng nói đùa: "Mọi người đều chê cơm căn tin dở, nhưng tớ thấy còn ngon hơn cơm mẹ tớ nấu."

Sau bữa trưa, bảng điểm của kỳ thi tháng vừa qua được dán ở khu dạy học.

Khương Lí cùng các bạn học khác vây quanh xem điểm.

Hầu như không ai để ý đến vị trí đầu bảng – kể từ ngày đầu tiên nhập học, Thẩm Diễm của lớp chọn đã luôn chiếm giữ vị trí số 1, chưa từng thất bại.

Khương Lí giả vờ chăm chú tìm tên mình, nhân lúc mọi người không để ý, liếc nhanh về phía đầu bảng, sau đó lặng lẽ tính toán điểm số chênh lệch giữa mình và cậu.

76 điểm.

Một khoảng cách quá lớn khiến người ta nghẹt thở, có thể nói là đả kích chí mạng.

Còn cô – xếp hạng 90 toàn khối.

Thành tích này ở lớp thường cũng không tệ, Lưu Nhược Hàm, cô bạn thường xuyên ăn trưa cùng Khương Lí, hâm mộ nói: "ŧıểυ Lí, tớ nhớ cuối kỳ 1 cậu còn xếp hạng 130 mấy cơ mà, sao tiến bộ nhanh vậy?"

"Mấy câu trắc nghiệm toàn đoán mò mà đúng, lần này may mắn thôi." Khương Lí khiêm tốn đáp, nhưng trong lòng lại không hề hài lòng.

Ngôi trường mà cô đang theo học là trường trung học trọng điểm tốt nhất địa phương, số lượng học sinh rất đông, khối 10 được chia thành mười lớp, gần 500 học sinh.

Nhưng lớp chọn của Thẩm Diễm chỉ có 45 học sinh xuất sắc nhất.

Trước khi lên lớp 11, phải lọt vào top 45 toàn khối, nắm bắt cơ hội cuối cùng để chuyển lớp, mới có thể thay đổi vận mệnh.

Mục tiêu này rất khó khăn.

Nhưng cô nhất định phải làm được.

Từ hôm nay trở đi, Khương Lí quyết định từ bỏ giờ nghỉ trưa.

Khương Lí không phải là người có năng khiếu thiên bẩm, cũng không phải là người học tủ để đối phó, cô học tập chăm chỉ, nghiêm túc, làm đến đâu chắc đến đó, ít khi tham gia các hoạt động giải trí hay tán gẫu cùng các bạn nữ khác.

"ŧıểυ Lí, tuần sau trường tổ chức hội diễn văn nghệ, bọn tớ định tập một bài nhảy nhóm nữ, cậu có muốn tham gia không?" Lưu Nhược Hàm cho cô xem video bài nhảy đang hot gần đây, nhiệt tình rủ, "Mẹ tớ làm ở chợ sỉ quần áo, có thể nhờ bà ấy thuê cho chúng ta một bộ đồ diễn giống vậy!"

Khương Lí tỏ vẻ khó xử, khéo léo từ chối: "Tớ không được dẻo lắm, thôi khỏi tham gia vậy, đến lúc đó tớ sẽ chụp ảnh cho các cậu."

Không phải là cô không dẻo, hồi nhỏ cô cũng từng theo dì hàng xóm học múa dân gian mấy năm, những kiến thức cơ bản vẫn còn đó.

Cô chỉ đơn giản cảm thấy những hoạt động như vậy thật vô nghĩa, lại còn làm chậm trễ việc học của mình.

Thẩm Diễm cũng không tham gia các hoạt động tập thể, cũng chẳng nghe nói cậu có bạn bè gì, luôn tách biệt và lạnh nhạt với mọi người.

Cậu không tham gia, cô chỉ cần qua loa cho có lệ, duy trì hình tượng hoàn hảo là được, không cần phải quá nổi bật.

Hoàn thành hai đề tiếng Anh với hiệu suất cao, một ngày học tập buồn tẻ nhưng bận rộn cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Khương Lí vươn vai, đứng dậy thu dọn sách vở, chuẩn bị về nhà.

Vừa ra khỏi trường, khóe mắt cô chợt bắt gặp một bóng dáng cao gầy.

Nói là bắt gặp, chi bằng nói là đã khóa chặt mục tiêu.

Suốt một học kỳ qua, cô đã âm thầm quan sát cậu rất nhiều lần, đến mức hình thành phản xạ có điều kiện – chỉ cần có cậu xuất hiện, cô sẽ không nhìn thấy ai khác.

Không phải nói là bị ốm nghỉ dài hạn sao?

Khương Lí thầm nghĩ, đứng dưới bóng cây ngọc lan rậm rạp, lặng lẽ quan sát Thẩm Diễm.

Cậu thiếu niên vẫn luôn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, kết hợp với đôi giày thể ȶᏂασ trắng tinh không một vết bẩn.

Tóc không dài cũng không ngắn, buông xõa tự nhiên trên trán và sau tai, lông mày và đôi mắt đều rất đẹp, hay nói đúng hơn là quá đẹp, chỉ có sống mũi cao thẳng, đôi môi hoàn hảo như vậy mới có thể tạo nên sự hài hòa tuyệt đối.

Cậu như một tác phẩm nghệ thuật được tỉ mỉ chạm khắc bởi bàn tay của tạo hóa, không một chút tì vết, ngay cả làn da hơi nhợt nhạt cũng không hề làm giảm đi vẻ đẹp trai, ngược lại còn tăng thêm vài phần mong manh, dễ vỡ.

Thẩm Diễm luôn một mình một bóng, khó nắm bắt.

Khương Lí không dám lỗ mãng, nấp sau thân cây nhìn cậu đi xa dần, theo bản năng liếʍ môi.

"ŧıểυ Lí, đi, tớ chở cậu về." Mẫn Chính Dương đạp xe ngang qua, bấm chuông, nhiệt tình mời, "Lên xe đi."

Khương Lí đang định lên xe thì chợt do dự, sờ túi áo, nói: "Hình như tớ để quên chìa khóa ở lớp học rồi, cậu về trước đi."

"Hay tớ đợi cậu?" Mẫn Chính Dương gãi đầu.

"Không cần đâu." Khương Lí cười, vẫy tay chào cậu bạn.

Đợi học sinh bán trú tan học gần hết, Khương Lí mới xuất hiện trở lại.

Cô đi theo hướng Thẩm Diễm rời đi, vừa đi vừa ngụy trang cho mình.

Kéo thấp vành mũ lưỡi trai che kín lông mày và mắt, đeo khẩu trang đen, cởi áo khoác đồng phục ra, thay bằng một chiếc áo khoác dày hơn.

Để đề phòng trí nhớ siêu phàm của Thẩm Diễm, cô thậm chí còn thay đổi cả dáng đi, hai chân xoạc ra, hai tay vung mạnh.

Tốt rồi, bây giờ –

Khương Lí, học trò ngoan ngoãn trong mắt thầy cô và bạn bè, đã biến thành một kẻ bám đuôi khả nghi với bộ dạng biến thái.


 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc