“Ai cơ?” Như là không nghe thấy, anh hỏi lại lần nữa.
“Hiệu trưởng Nghiêm, hiệu trưởng của trường học đặc biệt.” Tôi giải thích, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú âm u của anh.
“Hắn ta gọi điện cho em làm gì? Cũng đã trễ thế này rồi.” Anh chất vấn, bộ dáng ghen tuông cực kỳ đáng yêu.
“Có một giáo viên bận việc đột xuất, cho nên nhờ em dạy thay vào sáng mai. Anh sao vậy?” Cười nhìn anh, trong lòng tôi ấm áp.
“Toàn bộ trường học trừ em ra thì không còn giáo viên nào khác sao? Có cần phải tìm giáo viên mới tới như em không. Lại còn tự mình gọi đến nữa? Người kia tên là gì? Bao nhiêu tuổi?” Khuôn mặt anh âm u, tự mình nói liên tục. Hỏi về người ta như đang điều tra hộ khẩu vậy.
“Nghiêm Triển Đông. Còn bao nhiêu tuổi thì em không biết, nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, bộ dạng cao lớn tuấn lãng.” Tôi có gì nói nấy.
“Cao lớn tuấn lãng?” Anh nheo mắt, áp lại gần nhìn tôi. Toàn thân lộ ra hơi thở nguy hiểm.
“Ừm. Không giống một hiệu trưởng, ngược lại giống một người mẫu hơn.” Tôi gật gật đầu, tiếp tục nói xong, ánh mắt chuyển hướng TV.
Anh hiển nhiên đã bị tôi chọc giận phát điên rồi, thở phì phì, sắc mặt cho dù tôi không nhìn cũng biết là âm u đến mức nào.
“Ha ha ha……” Tôi cười phá lên, tâm tình vô cùng sung sướng.
Nghiêng mặt nhìn bộ dáng thở phì phì của anh, đưa tay vò rối tóc anh, ánh sáng dã tính lập tức hiển hiện ra. Anh hiện giờ thoạt nhìn, cực kỳ gợi cảm.
“Em nói đùa thôi. Anh sẽ không vì việc ấy mà tức giận, đúng không?” Tôi hôn lên mặt anh, dịu dàng hỏi.
“Không có người đàn ông nào biết vợ mình bị kẻ khác ngấp nghé, còn cảm thấy không có gì.” Anh trợn trắng mắt liếc tôi một cái, tức giận mở miệng.
“Anh khác mà, không phải ư? Giữa chúng ta còn có chỗ cho người thứ ba sao?” Tôi bắt đầu rót canh u mê.
“Nói là nói như vậy……” Anh muốn nói lại thôi nhìn nhìn tôi, càng ngả đầu sang.
“Sao vậy?” Nâng khuôn mặt tuấn tú của anh lên, để anh nhìn thẳng tôi.
“Anh chỉ là có chút lo lắng thôi.” Anh chậm rãi mở miệng, tiếng nói trầm thấp, con ngươi đen ảm đạm.
Thì ra, người sợ hãi không phải chỉ mình tôi. Anh cũng đang sợ, sợ cuộc sống lại chia cắt chúng tôi lần nữa, sợ sau khi chúng tôi ở cùng nhau sẽ lại khát vọng nhiều hơn.
“Nặc……” Sờ mặt anh, tôi khẽ gọi anh.
“Ừ.”
“Em yêu anh……”
Nghiêm túc nói ra lời ở sâu tận đáy lòng, tôi muốn nói với anh. Tôi muốn cho anh rõ ràng vị trí của mình trong lòng tôi.
“Em chưa từng yêu ai đến mức giống như yêu anh. Yêu đến đánh mất chính mình, yêu đến không tìm ra phương hướng, yêu đến cảm thấy anh là duy nhất trong sinh mệnh của em. Cái loại cảm giác vừa hạnh phúc lại lờ mờ sợ hãi này, em chưa có bao giờ. Chỉ có anh, chỉ có anh mới cho em sự thể nghiệm như vậy.”
“Tâm Âm……” Anh cảm động nhìn tôi, khẽ gọi tên tôi.
“Khoảng thời gian rời xa anh, em nghĩ rất nhiều, cũng đã hiểu ra rất nhiều. Có lẽ em vẫn đang rất ngốc, vẫn đang hiểu biết lờ mờ đối với tình yêu và cuộc sống, nhưng em biết rất rõ, em có thể vì anh mà hy sinh. Đương nhiên, không phải loại hy sinh vô nghĩa đi tìm cái chết, mà là loại chỉ cần anh vui vẻ, em cũng có thể buông tay.”
“Anh hiểu……” Anh khẽ hôn tôi, thâm tình nhìn tôi. Cặp mắt kia như đang nói, anh cũng giống như tôi.
“Cho nên em đã khờ dại buông tay, nghĩ rằng như vậy là có thể cắt đứt. Đem tất cả đau xót để lại cho thời gian, để nó dần dần chữa lành cho em. Chỉ có điều, sự thật chứng minh em đã sai rồi. Tác dụng của thời gian có hai mặt, nó có thể khiến thống khổ của em phai nhạt, nhưng cũng có thể khiến nỗi nhớ anh của em tăng cao.”
“Cho nên em nhớ anh đến sắp điên rồi, đúng không?” Anh thấp giọng hỏi, vẻ mặt hạnh phúc.
“Ừm…… nhớ đến mỗi đêm đều mơ thấy anh, nhìn thấy cái gì cũng liên tưởng đến anh. Có phải em đã hết thuốc chữa rồi không?” Tôi áp vào trước ngực anh, nhìn vào ánh mắt anh.
“Trên đời này không chỉ có một đồ ngốc là em đâu.” Anh cười dịu dàng, trong mắt chạy qua một tia cay đắng.
“Vì em mà anh khổ cực rồi.” Đau lòng ôm chặt anh, tôi xoa lên đầu anh.
“Đó không gọi là khổ, đó là yêu.” Anh nhẹ giọng nói khẽ bên tai tôi, càng ôm tôi chặt hơn.
“Không phải anh muốn biết mẹ nói gì với em sao?” Ôm nhau lúc lâu sau, tôi chậm rãi mở miệng.
“Ừ.”
“Bà chỉ bảo em phải quý trọng những gì đang có, đời người rất ngắn ngủi.”
“Mẹ anh nói rất đúng, không phải sao?” Anh hôn môi tôi, vỗ vỗ mặt tôi.
“Ừm…… cho nên em quyết định…… sẽ cùng anh về nhà.” Thong thả mà kiên định nói xong, tôi nhìn thẳng anh, chờ đợi phản ứng của anh.
“Thật chứ!” Anh kích động giữ người tôi, trong đôi mắt lóe ra mừng vui khôn xiết.
“Thật!” Cười vò rối tóc anh, tôi hôn lên mặt anh.
“Đi!” Ngừng một lát, anh đứng phắt dậy, kéo tôi muốn đi vào phòng ngủ.
“Này! Anh làm gì vậy!” Vỗ lên tay anh, tôi dùng sức kéo anh lại.
“Thu dọn đồ đạc về nhà.” Anh vô tội nói xong, không mảy may phát hiện ra hành vi của mình có gì không ổn.
“Trễ thế này rồi còn về nhà cái gì! Nhanh nhất cũng phải đến ngày mai. Làm gì nóng vội vậy! Nếu như anh không quen ở nơi này như thế, vậy sao mỗi ngày còn đến!” Trừng mắt liếc anh một cái, tôi quở trách anh. Nhìn bộ dáng lòng như lửa đốt kia, giống như một giây cũng không ở lại nổi nữa vậy.
“Giường của em thật sự quá nhỏ.” Anh mang vẻ mặt ủy khuất nói xong, còn bóp bóp cổ mình.
“Giả vờ đáng thương! Ai bảo anh ở chứ!” Tôi cười chế nhạo anh. Nhưng dù ngoài miệng nói vậy, vẫn là kéo anh lại, giúp anh mát xa cổ.
Mày tuấn của anh nhướng lên, vẻ mặt thực hiện được mà tươi cười, còn thoải mái nhắm hai mắt lại, tận tình hưởng thụ phục vụ của tôi.
Đúng thế!
Giường kia đối với anh mà nói quả thật có hơi nhỏ chút, gối đầu cũng hơi thấp chút. Mỗi buổi sáng, lúc nhìn thấy anh cuộn người lại, nằm trên chiếc giường công chúa không lớn không nhỏ mà ngủ, vừa thấy buồn cười, vừa thấy đau lòng.
“Cám ơn em……” Kéo tay tôi xuống, anh nhìn vào đôi mắt tôi, chậm rãi mở miệng.
Chân thành ấy, cảm động ấy, tình yêu ấy, nồng nàn đến khiến người ta không thể diễn tả bằng lời nói.
“Là em nên cám ơn anh mới phải. Cám ơn anh đã yêu em, cám ơn anh đã lấy em, cám ơn anh đã làm mọi thứ vì em.”
Ôm lấy anh thật chặt, tôi không muốn buông tay.
“Anh có thể vì em làm bất cứ chuyện gì. Thật đấy.” Anh nói nhỏ, ánh mắt lại kiên định vô cùng.
“Vâng……”
Tôi thật may mắn, tuyệt đối là vậy. Có người đàn ông tốt thế này yêu mình, là phúc phận của tôi.
Ngả trong vòng ôm của nhau, chúng tôi tận tình hưởng thụ sự an ủi kia.
Xem tivi, cười giỡn trong sự vui vẻ.
Rất khuya chúng tôi mới đi vào mộng đẹp.
Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, tôi đều nên dũng cảm đối mặt tất cả.
Kiên cường, tự tin lạc quan mà sống.
Đến lúc nên trở về nhà rồi.
……
Sáng sớm, dưới sự hộ tống của Lôi Nặc, tôi đến trường học.
“Anh không cần vào đâu.” Ngăn cản bước chân anh đi về phía trước, tôi không muốn để anh đi vào trường học.
“Vì sao?” Anh không rõ, thẳng thắn hỏi.
“Em chỉ muốn lặng lẽ ở chỗ này giúp đỡ, anh mà vào em sẽ trở thành tiêu điểm mất.”
Đại khái mọi người có đọc sách xem báo đều biết Lôi Nặc là nhân vật nào, tôi cũng không chịu nổi áp lực bị mọi người vây xem.
“Em chê anh sao?” Anh trừng lớn mắt, mày tuấn cũng nhướng cao, nhìn tôi chằm chằm.
“Có ai chê bai gì anh đâu! Ai ya, anh đưa em đến đây thôi. Được không?” Kéo cánh tay mạnh mẽ của anh, tôi làm nũng nói.
Truyền thông hai năm nay gần như nâng anh lên tận trời, khiến cho anh vốn đã cực kỳ đào hoa, bây giờ fan nữ của anh lại càng tràn ngập khắp mọi nơi, điên cuồng cực độ. Việc này, Niếp Phong nói cho tôi biết không sót chút nào.
Người trẻ bây giờ, không biết có phải đều không có chuẩn mực đạo đức hay không. Rõ ràng là đàn ông đã có gia đình rồi, sao lại có sức hấp dẫn lớn như vậy!
“Anh là chồng em, có gì mà không dám để người khác thấy chứ?” Anh nghiêng đầu nhìn tôi, như đang phân tích trong đầu tôi suy nghĩ cái gì.
“Em mặc kệ. Tóm lại, anh cứ nghe em là được.” Qua loa nói xong, tôi mở cửa xe để anh đi vào.
Anh khẽ cười thành tiếng, bất đắc dĩ thở dài, sủng nịch véo véo mặt tôi.
“Em đấy……”
Lúc đang định cúi đầu xuống hôn, phía sau lại truyền đến tiếng kêu.
“La tiểu thư.”
Giọng nói kia mặc dù không quen lắm, nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ.
“Hiệu trưởng Nghiêm.” Tôi quay đầu, lễ phép nói.
“Chào buổi sáng.” Vẻ mặt Nghiêm Triển Đông tươi cười, nhìn tôi, lại nhìn Lôi Nặc. “Vị này là……”
“À…… đây là –”
“Tôi là chồng cô ấy.” Anh cướp lời tôi, biểu thị công khai thân phận của mình.
“À…… ách…… chào anh.” Nghiêm Triển Đông hơi lộ vẻ xấu hổ đưa tay ra, chào hỏi.
Biết Lôi Nặc sẽ không để ý đến người ta, tôi vươn tay ra, bắt lại.
Vừa chạm tới tay người ta, liền cảm giác được sức lực bên hông mạnh rất nhiều.
“Nghiêm Triển Thiên có quan hệ thế nào với cậu?” Lôi Nặc đánh giá người ta, lạnh giọng hỏi.
“Anh ấy là anh trai tôi.” Nghiêm Triển Đông cười trả lời, cực kỳ lễ phép.
“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi Lôi Nặc.
“Chỉ là muốn xác định một việc thôi. Em lên lớp trước đi, tối anh tới đón em.” Trái ngược với vẻ lo lắng vừa rồi, anh vô cùng thân thiết nói với tôi, còn hôn nhẹ lên môi tôi rồi mới đi.
Tôi đứng ở đó, buồn bực nhìn xe hơi nghênh ngang mà đi.
“Đi thôi?” Nghiêm Triển Đông mỉm cười đề nghị.
“À.” Gật gật đầu, tôi đi theo vào trường học.
“Không nhận ra…… La tiểu thư đã kết hôn?” Anh ta vừa đi vừa hỏi, vẫn giữ nguyên nụ cười như trước.
“Vâng.” Tôi thản nhiên đáp lại.
“Chồng cô……” Anh ta muốn nói lại thôi, dường như cảm thấy mình hỏi hơi nhiều.
“Có chuyện gì sao?”
“Anh ấy là Lôi Nặc kia, đúng không?”
“Phải…… Anh ấy tên là Lôi Nặc.” Tôi không rõ nhìn anh ta.
“À…… không có việc gì đâu. Anh tôi thường hay nhắc tới anh ấy, nói anh ấy rất giỏi.” Nghiêm Triển Đông cười cười, nhìn tôi.
Tôi không biết phải nói gì, cũng chỉ có thể cười cười.
Không biết là thế giới quá nhỏ, hay là thế nào. Vì sao con người luôn có thể có liên quan với nhau như vậy.
“Đúng rồi, tối nay các giáo viên nói muốn mời cô ăn cơm. Nhất định phải tới đấy.” Nghiêm Triển Đông đột nhiên nói.
“Tối nay sao?” Tôi vô cùng khó xử.
“La tiểu thư có việc ư?”
“Phải.”
“Vậy không hề gì, lần sau vậy.” Miệng anh ta nói như vậy, những vẫn nhận ra có chút mất mát.
Trưng ra một nụ cười, tôi có lỗi nhìn anh ta.
Quái lạ.
Không biết vì sao, tôi cứ luôn cảm thấy có chút không bình thường.
Lôi Nặc cũng vậy, mà hiệu trưởng Nghiêm này cũng thế.
Khi lịch dạy bận rộn kết thúc cũng vừa giữa trưa.
Ngồi vào vị trí của mình, uống một hớp trà. Bỗng nhiên cảm thấy giáo viên nhân dân đúng là vất vả! Trong lòng bắt đầu càng thêm nảy sinh sự tôn kính sâu sắc.
Tôi vội vàng thu dọn xong đồ đạc, còn phải đến trại an dưỡng.
Chạy vội ra cổng trường, chuẩn bị đón xe.
Tiếng còi ‘tin tin’ từ phía sau truyền đến, một chiếc xe châu Âu đắt tiền đứng phía sau tôi.
“La tiểu thư muốn đi nơi nào?” Nghiêm Triển Đông xuống xe, lịch sự hỏi.
“Không cần đâu.” Tôi cười từ chối.
“Ở đoạn này không dễ đón xe đâu. Nếu tôi đoán không lầm, cô muốn đến trại an dưỡng, đúng không?”
“Phải.”
“Vừa hay tôi cũng tiện đường. Lên xe chứ?” Nghiêm Triển Đông làm động tác mời như quý ông, trên trán cũng lộ ra chính trực.
Tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lên xe anh ta.
Một là vào giờ này quả thật khó đón xe. Hai là, tôi có chút nghi vấn muốn biết rõ ràng.
“Độ ấm thế này được chứ?” Trên xe, Nghiêm Triển Đông điều chỉnh máy sưởi.
“Được rồi. Cám ơn anh.”
“Không cần khách sáo.”
“Hiệu trưởng Nghiêm, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vào Nghiêm Triển Đông, hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Anh ta nở nụ cười, lại vẫn nghiêm túc lái xe.
“Vấn đề này buồn cười lắm sao?”
“Không, không.” Anh ta vội vàng phủ định. “Tôi chỉ tò mò sao đột nhiên cô lại hỏi như vậy?”
“Ngay từ đầu lúc tôi cần công việc, thì có một chủ nhiệm Trưởng chỉ gặp qua một lần gọi điện đến nói cho tôi biết, trường học cần gấp một giáo viên tiếng Anh. Nhưng sự thật lại không phải như thế đúng không, tôi thấy đội ngũ giáo viên rõ ràng rất đủ. Còn có, ngày đầu tiên lúc đi vào trường học này anh liền tự mình tiếp đón tôi, còn sắp xếp vị trí tốt nhất trong văn phòng cho tôi. Đồng nghiệp có việc, anh cũng tự mình gọi điện thông báo cho tôi. Lúc sáng còn nói các giáo viên muốn mời tôi ăn cơm chiều. Tôi đã hỏi rồi, bọn họ cũng không có ý ấy.”
“Bị cô phát hiện rồi ư?” Nghiêm Triển Đông xấu hổ nhìn tôi.
“Vì sao? Đừng nói với tôi anh vừa gặp đã yêu tôi nhé, tôi không biết là mình có sức hấp dẫn lớn như vậy đấy.”
“Vào tháng năm năm ngoái, Ecuador, cô còn nhớ không?” Tốc độ xe thong thả dần, anh ta xoay sang nhìn tôi.
“Ecuador?”
“Đúng.”
“Đương nhiên tôi còn nhớ, lúc ấy tôi đang làm tình nguyện viên ở địa phương. Sẽ không trùng hợp là anh cũng ở đó chứ?” Nơi đó người châu Á rất ít, tôi không thể nào không nhớ anh ta.
“Cô mới vừa đi thì tôi đến. Nhìn thấy ảnh chụp cô để lại, ấn tượng rất sâu sắc.”
“Vì thế nên?” Tôi thật sự không rõ.
“Ngay từ đầu tôi cũng không cảm thấy gì. Nhưng sau đó, tôi phát hiện mỗi khi đến một chỗ nào đó đều có thể thấy ảnh lưu niệm cô chụp với cư dân địa phương. Nhìn thấy ngày ghi ở bên trên mới phát hiện ra, lần nào tôi cũng đều theo sát phía sau cô. Cũng chính từ lúc đó tôi bắt đầu vô thức chú ý đến cô. Cũng sẽ suy đoán xem trạm tiếp theo cô muốn đi đâu? Sẽ làm việc gì? Trùng hợp là, lần nào tôi cũng đoán trúng, lần nào cũng có thể tìm được tung tích của cô. Điều đáng tiếc chính là, lần nào cũng đến sau một bước.”
“Ách…… cho nên, anh cứ như vậy mà vẫn đi theo tôi đến bây giờ ư?” Điều này thật không thể tin được!
“Không có……” Anh ta nở nụ cười.
“Ba tháng trước, tôi về nước bắt đầu kinh doanh trường học này. Trại an dưỡng và viện phúc lợi đều là những nơi tôi thường đến, khi nhìn thấy cô ở đó tôi thật sự rất kinh ngạc vui mừng, rất vui mừng. Muốn đi đến bắt chuyện với cô lại sợ quá quái gở, sẽ dọa đến cô.”
“Cho nên anh tìm chủ nhiệm Trương giới thiệu tôi đến trường học làm việc?” Tôi hiểu ra.
“Vừa lúc cô cũng cần một công việc, không phải sao?” Anh ta có chút ngượng ngùng nở nụ cười, không tự nhiên lắm.
Thở dài một hơi, tôi dựa vào ghế.
“Anh là một quái nhân.” Nhìn chằm chằm anh ta, tôi thẳng thắn nói.
“Ha ha……” Anh ta cười cười, không hề phủ nhận.
“Nhìn thấy người thật, có phải có chút thất vọng hay không?” Tôi hỏi.
“Ừm……” Anh ta tạm dừng, suy nghĩ.
Tôi bật cười, bộ dáng nghiêm túc của người đàn ông này thật đúng là làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
“Ngược lại, tôi cảm thấy cô rất có sức hấp dẫn.”
Vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, lộ ra tâm tư của anh ta.
Tôi nhất thời có chút không được tự nhiên.
“Anh…… không phải là thích tôi đó chứ?” Hỏi ra suy đoán trong lòng, tôi có chút xấu hổ.
Nghiêm Triển Đông cười cười nhưng không phản bác.
“Cám ơn anh, nhưng mà tôi đã kết hôn rồi. Hơn nữa, còn rất yêu chồng mình.” Nghiêm túc nhìn anh ta, tôi nói rõ ý của mình.
“Tôi biết.” Anh ta cay đắng nói.
“Thật ra tôi cũng không biết cảm giác của mình đối với cô có phải là thích hay không, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm một vài chuyện vượt quá lẽ thường mà người ta gọi là điên cuồng. Chỉ là cảm thấy trên đời này, tìm được một tri kỷ thật sự là quá khó khăn. Mà cô lại cho tôi cảm giác, rất quen thuộc, nhất là đôi mắt như có thể nhìn thấu lòng người khác kia. Cho nên, tôi đã không tự giác muốn thân cận cô.”
“Cám ơn, anh đã quá khen rồi. Tôi cũng không được tốt như anh nói vậy đâu.” Tôi không được tự nhiên nói. Cũng không cảm thấy mình được tốt như anh ta nói vậy.
“Có lẽ thế. Có thể là cô độc quá lâu, rất muốn tìm một người có thể hiểu mình để làm bạn.”
“Tôi không hiểu anh.”
“Ha ha, tôi biết. Nhưng tôi luôn cảm thấy cô sẽ hiểu được.”
“Tôi không biết phải nói gì. Nhưng tôi đã kết hôn, hơn nữa thân phận có hạn chế. Tôi không tiện có quá nhiều tri kỷ khác phái, như vậy đối với chồng tôi rất không công bằng. Hơn nữa, tôi bây giờ cũng không có ý định đi tìm hiểu ai khác. Anh hiểu không?”
“Tôi hiểu…… hôm nay lúc nhìn thấy Lôi tiên sinh đưa cô đến, tôi đã hiểu.”
“Cho dù thế nào, tôi vẫn muốn cám ơn anh.” Nở một nụ cười, tôi cảm ơn anh ta.
Nghiêm Triển Đông lắc lắc đầu, tươi cười có chút cay đắng.
Thế gian luôn có rất nhiều tiếc nuối, nếu không phải không đúng lúc thì là không đúng chỗ, hoặc cũng có thể là không gặp được đúng người.
Cho nên, tôi rất may mắn.
Bởi vì tôi nắm được hạnh phúc, giảm thiểu tiếc nuối……
Ô tô đến trại an dưỡng, tôi nói lời cảm ơn xong liền xuống xe.
Giải quyết cơm trưa qua loa xong, tôi liền bắt đầu công việc. Tiến hành theo thường lệ tham gia trò chuyện chữa trị tâm lý.
Thời gian buổi chiều, qua cũng rất nhanh.
Sau khi tan tầm gọi điện báo với ông xã, anh nói anh còn chút việc phải xử lý, bảo tôi về nhà trước, chờ anh cùng nhau ăn tối.
Ngoan ngoãn đón xe, chậm rãi đi về ngôi nhà đã xa cách rất lâu.
Tất cả đồ đạc trong nhà trọ, quản gia chắc hẳn đã giải quyết ổn thỏa.
Chỉ chờ nữ chủ nhân tôi đây, trở về.
Xe chậm rãi chạy vào khu nhà, tim tôi cũng không khỏi đập gia tốc.
Biệt thự màu trắng dần dần lộ ra, cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng. Giống như hình ảnh phát lại của một bộ phim vậy, từng chút từng chút ngày xưa đều rõ ràng ở trong mắt.
Vành mắt, không tự giác đỏ lên.
Xe dừng hẳn, quản gia đi ra mở cửa.
Tôi nhìn ông ấy cười cười, nhìn ngôi nhà trước mắt.
Tôi nhìn ông ấy, hít sâu một hơi, bước về phía ngôi nhà đã xa cách hơn hai năm.
Mọi thứ vẫn đều ngay ngắn chỉnh tề như vậy, im lặng nhưng không tĩnh mịch.
Bước chậm đi lên cầu thang, tôi chạm đến tay nắm cửa. Tim đập gia tốc, so với lúc nãy chỉ có hơn chứ không kém.
Đến rồi!
Phòng ngủ của chúng tôi.
Căn phòng tràn ngập đủ mọi ký ức.
Cô độc, phiền muộn, thẹn thùng, sung sướng, đau khổ, ngột ngạt, đương nhiên còn có kích tình.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, tôi có chút không dám đi vào lắm.
Sợ mọi thứ đều đã thay đổi, lại sợ mọi thứ vẫn hoàn toàn như trước đây.
Hít sâu một hơi, cổ vũ thêm dũng khí cho chân, tôi đi vào.
Nhưng vào lúc vừa nhìn rõ rất cả, tôi hoảng hốt……
Nến lát thành một đường, nối thẳng đến giường ngủ của tôi. Cánh hoa hồng màu hồng phấn, rải rác khắp bốn phía tạo nên không khí lộng lẫy ấm áp. Trái tim bằng hoa hồng thật to đặt ở trên giường. Cuối cùng, là một người đàn ông cầm hoa tươi, đang quỳ một gối xuống.
“Anh……” Tôi kinh ngạc nhìn anh, không thể mở miệng. Máu toàn thân bắt đầu sôi trào, nước mắt không chịu thua kém bắt đầu trào ra bên ngoài.
“Lần đầu tiên cầu hôn, anh không có chút thành ý nào. Không có hoa tươi, không có nhẫn, chỉ dẫn em đi dùng bữa, rồi liền tùy tiện mở lời. Nhưng dù chỉ như vậy, em vẫn đồng ý với anh.” Anh thâm tình nói xong, lấy từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ. Chậm rãi mở ra.
“Giờ đây…… lần thứ hai, anh hy vọng mọi thứ đều hoàn mỹ. Nến, hoa tươi, quỳ một gối xuống, hứa hẹn yêu thương. La Tâm Âm…… anh, Lôi Nặc, nguyện cả đời chỉ yêu một mình em, bất kể sinh lão bệnh tử, bất kể họa phúc sớm chiều. Anh cũng chỉ muốn chăm sóc em, yêu em, chiều em, nghĩ về em. Em…… có đồng ý gả cho anh không?”
Đôi mắt chân thành tha thiết, vẻ mặt nghiêm túc, anh quỳ một gối xuống, tay cầm nhẫn kim cương.
“Em……” Nước mắt kích động mặc sức lao khỏi vành mắt, không nói được điều gì.
Tôi ra sức gật đầu, khóc thút thít.
“Nói ra đi…… anh muốn nghe chính miệng em nói.” Anh cổ vũ tôi, trong đôi mắt tràn ngập chờ mong.
“Em…… đồng…… ý.” Chậm chạp gian nan nói ra ba chữ này, nước mắt nhất thời vỡ đê. Tôi oa oa khóc lớn.
Nhẫn kim cương thật to, lồng vào ngón áp út của tôi, thân phận đã kết hôn lần thứ hai tuyên cáo xong xuôi.
“Ngoan……”
Anh chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng sờ hai má tôi, lau đi nước mắt không ngừng chảy ra kia.
“Anh yêu em……” Hôn môi tôi, anh thâm tình thổ lộ.
“Nặc……”
“Sao?”
“Em cũng yêu anh.” Yêu không thể tự thoát ra được! Làm sao bây giờ!
Ôm lấy anh thật chặt, cả đời tôi cũng muốn mãi mãi tiếp tục như vậy.
Nước mắt cảm động, không ngừng trào ra. Tôi không khống chế được cảm xúc của mình nữa.
“Em thật hay khóc, em biết không?” Anh sủng nịch nói xong, vỗ nhẹ lưng tôi.
“Ùm……” Nỉ non , tôi vẫn ôm chặt lấy anh.
“Lễ phục này rất đắt, em biết không?” Anh tiếp tục đùa với tôi.
“Ừm……”
“Anh sắp điên mất rồi, em biết không?”
“Ừm…… Hả?”
“Bộ ngực mềm mại áp sát trong ngực anh cọ tới cọ lui, người đàn ông đã cấm dục hơn hai năm như anh đây không điên mất mới là lạ.” Anh đáng thương nói, nói xong, còn thở dài.
“Hôm nay……”
“Sao vậy? Em có thể ?!!” Anh lập tức buông lỏng người tôi ra, kích động nhìn tôi.
“Ừm…… lúc sáng đã hết rồi.” Thẹn thùng nói, tôi không quen cùng anh nói về việc này lắm.
“YES!!” Anh kích động hét to một tiếng, cúi đầu mạnh mẽ hôn tôi……
Hơi thở cuồng nhiệt phả thẳng lên mặt, cảm xúc của tôi cũng rất nhanh bị cuốn theo. Lưỡi linh hoạt không còn đùa bỡn đủ loại như trước nữa, mà lần này là chân thật, chân thật khẩn thiết hôn. Hôn sâu, như là muốn hút cạn người ta vậy.
Rất nhanh, tôi gần như sắp ngất.
Oxy hiển nhiên đã không còn đủ dùng. Mỗi lần hôn nồng nhiệt, anh giống như không bức tôi đến hít thở không thông thì không được ấy.
Nhẹ nhàng đẩy anh ra, tôi cần hít thở.
Bờ môi vừa được giải thoát, thắt lưng đã bị anh ôm lấy.
“A –” Tôi theo bản năng hô lên một tiếng. Vội vàng ôm chặt anh, sợ bị ngã xuống.
Anh điên cuồng, ném tôi vào trong biển hoa kia.
Thân thể đột kích tôi trên giường, ánh mắt giống như sói, sít sao nhìn chằm chằm con mồi, tản ra hơi thở cuồng dã thật sâu.
Anh từng chút từng chút, tới gần tôi.
“Chờ một chút!” Đẩy anh tới gần mình ra, cố ngồi vững.
“Sao vậy?” Anh kháng nghị kêu lên, trong mắt giống như lửa.
“Đi tắm đã.” Tôi dịu dàng nói xong, hôn lên má anh.
“Lược bớt được không?” Anh cò kè mặc cả, tiếp tục tới gần tôi.
“Không được…… em hy vọng đêm nay thật hoàn mỹ.” Mị hoặc nhìn anh, tôi dùng giọng mềm mại nhất nói.
Dịu dàng của phụ nữ quả nhiên là đòn trí mạng với đàn ông. Anh thất thần, có chút ngẩn ngơ.
Tôi đứng dậy, kéo anh xuống giường. Cởi bộ lễ phục đắt tiền anh đặc biệt mặc ra, giúp anh cởi caravat, sau khi gấp lại tất cả liền để vào phòng chứa quần áo.
“Cùng tắm nhé?” Anh ôm tôi từ phía sau, nói nhỏ bên tai tôi.
“Anh tắm trước đi, em còn phải thu dọn cho anh một chút.” Ngọt ngào tựa vào lòng anh, tôi ý bảo anh nhìn những ngọn nến trên mặt đất.
“Anh đã làm rất lâu, để biểu đạt thành ý, anh còn tự mình trang trí. Em nỡ vứt đi sớm như vậy sao?” Anh ôm tôi, thấp giọng hỏi. Ánh mắt còn không ngừng phóng điện, như muốn làm tôi bị điện giật đến choáng váng vậy.
“Không phải em vứt đi. Chỉ là em không muốn lát nữa vào thời điểm kia còn phải lo lắng có cháy hay không thôi.” Khẽ cười nói ra, tôi đẩy anh vào phòng tắm.
Dập tắt mấy ngọn nến cháy nhỏ gần bức rèm cửa sổ, tôi đi đến giường lớn. Nhìn hình trái tim vừa rồi bị tôi và anh đè lên đến biến dạng nhưng trong lòng vẫn ấm áp.
Nhặt lấy từng cánh từng cánh hoa hồng nằm rải rác, nước mắt lại không nén được mà tràn khỏi mi. Đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn kim cương lớn quá mức kia, tôi vừa muốn khóc, vừa muốn cười. Tiền có nhiều, cũng không cần khoe ở trên tay đâu.
Chiếc nhẫn trước kia tuy rằng không óng ánh bằng chiếc này, nhưng lại là một phần ký ức của hôn nhân. Đã đến lúc mang nó đã cất kỹ lấy ra lần nữa rồi.
Tiếng nước chảy lúc này đã ngừng lại, tôi tuyệt đối tin tưởng người này đã dùng tốc độ nhanh nhất để tắm.
“Anh thật là.” Nhìn người đàn ông chỉ quấn cái khăn tắm quanh hông, cả người nhỏ nước, tôi không nhịn được mà lên tiếng.
Lấy khăn mặt trong ngăn tủ ra, tôi lau tóc và nước trên người cho anh.
“Anh gấp như vậy làm gì chứ?” Vừa lau còn vừa không quên nói anh.
“Em làm gì vậy?” Anh kéo tôi đang muốn đi lại mà hỏi.
“Em đi tắm, anh sấy tóc cho khô trước đi.” Mỉm cười nhìn anh, tôi rút tay khỏi bàn tay to của anh, đi vào phòng tắm.
Rất nhanh đã khiến mình thơm ngào ngạt, trần trụi đứng ở trước gương kiểm tra thân thể mình.
Thứ tròn trịa kia vẫn đẫy đà như thế, mông vẫn rất đầy đặn cong lên, bụng vẫn bằng phẳng như xưa, vả lại càng thêm dẻo dai. Cả người trắng mịn, trong trắng còn lộ ra hồng.
“Ừm…… thật hoàn mỹ!”
Khoác thêm áo choàng tắm, rất nhanh sấy khô một đầu tóc dài, tôi không dám chậm trễ chút nào.
Người kia tính tình nóng nảy, rất có thể sẽ không nhịn được mà xông vào.
Nhìn mình trong gương, hít sâu một hơi, ra khỏi phòng tắm.
“Anh cầm cái đó làm gì vậy?” Bật cười thành tiếng, tôi buồn bực nhìn người đàn ông trước mắt.
Bàn tay to ngăm đen, cầm một cái váy ngủ màu trắng của phụ nữ, lúc ẩn lúc hiện.
“Anh thích cái này.” Anh lắc lắc váy ngủ lụa trên tay, khàn khàn lên tiếng.
“Anh muốn em mặc vào?” Cười đến gần anh, tôi cầm lấy váy ngủ.
“Ừm……” Anh cười xấu xa, trong mắt tràn ngập dục vọng.
“Anh chờ một chút……” Nở nụ cười xinh đẹp, tôi đi vào phòng chứa quần áo.
Lát sau, liền thay xong đi ra.
Đàn ông quả nhiên là động vật thích cảm giác. Gần như là tôi vừa xuất hiện, cặp mắt kia của anh tựa như nhìn đến ngây người. Một mạch nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa theo bước chân mà dao động.
“Ông trời……” Anh gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng từ trên giường đứng dậy, chạy vội đến trước mặt tôi bế lên.
Hai chân vòng ở bên hông anh, hai tay cũng vòng ở cổ anh. Bộ ngực sữa đối diện với tầm mắt anh, nơi mềm mại giữa hai chân, cũng đang trùng hợp đặt phía trên vật thẳng cứng của anh.
Khi đi lại tạo ra cọ xát, tra tấn lẫn nhau, dao động trước ngực lại làm cho mắt anh không hề chớp.
“Anh ấy, thật háo sắc!” Vỗ vỗ đầu anh, tôi cười thành tiếng.
“Ha ha……” Anh bật tiếng cười to, vừa nói vừa bóp mông tôi, một bàn tay to còn không ngừng chơi đùa.
“Đáng ghét!” Bật ra tiếng thét chói tai, anh làm tôi rất nhột.
“Hôm nay nhất định không làm em khóc cầu xin tha thứ thì không được.” Anh giả ra bộ dáng hung hăng, bế tôi nằm lên giường lớn.
Thân thể đè lên tôi, đôi mắt cực nóng sít sao nhìn tôi chằm chằm, tới gần từng chút một.
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, tôi chuẩn bị hứng lấy nụ hồn nồng nhiệt hung mãnh của anh.
Ngoài ý muốn, anh lại dùng dịu dàng trước nay chưa có, nhẹ nhàng hôn tôi, vuốt ve tôi.
Tôi nghi hoặc mở hai mắt ra, lại trong phút chốc nhìn vào đôi mắt anh, tim liền đập mạnh.
Nhớ nhung nồng đậm kia, khổ sở nhàn nhạt kia, cùng với yêu thương sâu sắc kia nữa, đều khiến tôi tan chảy.
Khẽ vuốt khuôn mặt anh, tôi chủ động hôn anh.
Dịu dàng, tỉ mỉ hôn.
“Anh yêu em……” Anh nói nhỏ, nhìn vóc dáng tiều tụy làm người ta hoảng hốt. Làn da vì dục vọng mà nóng bỏng, tim đập cực nhanh, tay nhỏ bé đặt trên ngực anh, cảm giác được rõ ràng tất cả.
“Nặc……” Cảm động nhìn anh, tôi hàm chứa nước mắt. Tim, càng đập nhanh hơn.
Hôn lên nước mắt trên mặt tôi, anh thương tiếc nhìn tôi.
“Anh không bao giờ thổ lộ với em nữa đâu, lần nào cũng đều khóc khiến lòng anh như bị người ta đâm một lỗ lớn vậy.” Nhéo mặt tôi, anh sủng nịch nói nhỏ.
Tôi nín khóc mà cười, thâm tình nhìn anh, chủ động hôn lên môi anh.
Lúc này đây, anh không còn dịu dàng nữa. Rất nhanh hóa bị động thành chủ động, điên cuồng hôn nồng nhiệt, mang theo thiết tha mạnh mẽ.
Dục vọng toàn thân phút chốc bị anh châm lên, cảm giác đã lâu không có khiến tôi run run, tôi đáp lại anh, nhiệt tình mà dịu dàng.
Anh tham lam hôn, như là muốn cắn nuốt tôi vậy. Bàn tay to mơn trớn hai vú, vén váy ngủ tơ tằm kia lên, trượt vào sờ nhụy hoa mẫn cảm giữa hai chân kia.
Tôi bám chặt đầu vai anh, run giọng rên rỉ, trong mê loạn, cảm giác được ngón tay thô ráp của anh chọc vào cơ thể tôi, phát hiện nơi thầm kín kia không ngừng ướt át.
Anh ngẩng mạnh đầu, con ngươi đen sít sao nhìn tôi chằm chằm, trong mắt lóe ra ngạc nhiên mừng rỡ.
“Lần đầu tiên em động tình như vậy.” Khàn khàn mở miệng, anh có vẻ cực kỳ kích động.
Tôi chỉ cảm thấy mặt mình, phút chốc nóng rát. Không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng anh.
Anh dịu dàng cười cười, thả chậm động tác. Bắt đầu hôn lên ngón chân, chân, sườn trong bắp đùi, dọc theo đường đi trượt đến giải đất thẹn thùng thần bí kia……
Hơi thở nóng rực, phả thẳng tới vườn hoa mẫn cảm kia. Thân thể tôi cứng đờ, không dám mảy may động đậy. Lưỡi của anh khẽ trêu ghẹo nhụy hoa, không ngừng mút, nhẹ nhàng xoa.
Cảm giác tê dại cuốn lấy toàn thân, đầu ngón chân cũng không tự giác gấp lại.
Môi lưỡi anh khi thì dịu dàng, khi thì cuồng dã, tôi khống chế không được mà cả người phát run.
Hoa đạo bị anh dụ dỗ càng lúc càng ướt át, tôi run rẩy không ngừng thở hào hển, kêu khẽ. Vươn tay giữ chặt lấy tóc đen của anh, nhưng không cách nào quyết định nên đẩy anh ra, hay là kéo anh gần hơn.
Rùng mình nhanh chóng kéo tới, cả người tôi căng thẳng, cảm thấy thiên đường gần trong gang tấc.
Anh, lại ngừng động tác.
Tan rã nhìn anh, tôi gần như khẽ thút thít thành tiếng.
“Nặc…… A –!”
Trong lúc vừa muốn mở miệng gọi anh, hoa đạo liền bị nhồi vào thật sâu.
Vật cứng rắn to lớn của anh, khiến nơi ướt át kia đầy chật. Nhiệt độ nóng của anh, làm tôi ngẩng đầu thở gấp, run rẩy khó nhịn ưm thành tiếng. Tiếp đó, anh nâng lên thắt lưng của tôi lên, một lần lại một lần đem đẩy của mình sâu hơn về phía trước.
“Ưm……” Rên rỉ dồn dập, tôi xoa lưng rộng của anh.
Cách lần hoan ái trước đã rất lâu. Tôi gần như quên mất cảm giác này là dọa người cỡ nào. Người yêu nhau càng sâu, khi trái tim cùng thân thể kết hợp, là chuyện tốt đẹp nhất trên thế giới này. Vật cực nóng của anh chôn thật sâu trong thân thể tôi, tạo ra từng đợt sóng khoái cảm khó có thể tả bằng lời. Lửa nóng cuốn lấy toàn thân, tình cảm mãnh liệt khiến cả hai điên cuồng, rên rỉ cùng gầm nhẹ giao hòa, tất cả mọi thứ đều hoàn mỹ khiến người ta muốn khóc.
Nước mắt, nước mắt vui sướng không nén được mà chảy ra.
Tôi say sưa gọi tên anh, càng ôm anh chặt hơn.
“Ưm…… a……”
Điên cuồng đẩy đưa, liên tục không ngừng. Gần như mỗi một lần lúc cắm vào thật sâu, tôi đều bật ra tiếng thét chói tai.
Anh quá mức cuồng dã, không có chút khái niệm kiềm chế nào, tôi chỉ cảm thấy người mình đều sắp rời ra thành từng mảnh.
Vật nam tính thô to, chôn sâu ở trong cơ thể, khi vào, khi ra, khi dịu dàng, khi thô bạo.
Cao trào rất nhanh đã cuốn đến, không một tiếng động, không có tín hiệu báo động trước.
Hoa đạo điên cuồng co rút lại, trời đất quay cuồng, ngoại trừ bật ra tiếng thét chói tai, tôi không còn biết gì nữa. Vòng eo không tự giác nâng lên, tôi điên cuồng run rẩy, ôm chặt lấy thân hình khổng lồ đặt ở trên người mình, cầu xin giúp đỡ.
“Ưm……” Tiếp tục rên rỉ, tôi không còn sức lực tê liệt trên giường.
Anh hôn nhẹ lên môi tôi, nở nụ cười. Thương tiếc nhìn tôi, trong mắt tràn ngập một loại thỏa mãn của nam giới.
Vật to lớn tạm thời ngừng đẩy đưa, nhưng vẫn chôn sâu trong cơ thể tôi, không ngừng lớn mạnh, rục rịch, nóng bỏng làm cho người ta run sợ. Hoa đạo đầy chật không ngừng co rút lại, gây cho anh khoái cảm chỉ sợ cũng khó có thể tả bằng lời.
Vẻ mặt hưởng thụ của anh, làm cho tôi quả thực có chút thẹn thùng. Anh luôn đem dục vọng trắng trợn viết lên khuôn mặt tuấn tú kia.
“A……” Anh gầm nhẹ thành tiếng, khêu gợi làm cho tôi mê mẩn.
“Em yêu, anh không nhịn được nữa.” Tiếng nói khàn khàn, thổi vào tai tôi.
Anh không đứng im nữa, thong thả co rúm mình, giúp tôi từ từ thích ứng.
Thở dốc cùng run rẩy vừa thoáng bình ổn thì hành động của anh lại bắt đầu điên cuồng.
Khẽ nấc thành tiếng, tôi cuồng loạn bám chặt sau lưng anh, đầu ngón tay bấu thật sâu vào da thịt anh.
Trên mặt anh che kín dục vọng, bộ dáng nhìn tôi, giống như tôi chính là tất cả vậy. Động tác gần như thô lỗ mà không ngừng chạy nước rút, đẩy tôi đến cực hạn cao nhất.
Thân thể ngăm đen, dây dưa với tôi trắng nõn, rên rỉ với gầm nhẹ cùng tấu hòa âm, toàn bộ căn phòng mờ ám đến rối tinh rối mù.
Một đợt chạy nước rút cực nhanh khiến tôi tan rã bắt đầu thất thanh thét chói tai, đấm lên lưng anh, tôi cảm thấy chính mình gần như ngất lịm.
“A –!” Thét chói tai, tôi lại đạt tới cao trào cực hạn lần nữa.
Mà anh, đã lại đang làm một đợt chạy nước rút tiếp theo, để ở chỗ sâu nhất của tôi, hoàn toàn phóng của mình ra.
“A……” Sau một tiếng gầm nhẹ, anh nặng nề đặt trên người tôi.
Tim kề tim, nghe nhịp tim đập của nhau. Da kề da, cảm nhận run rẩy của nhau.
Thân thể kết hợp, trái tim lại càng hợp ý, tạo thành cuộc hôn nhân tốt đẹp nhất thế gian này.
Ngơ ngác nhìn trần nhà, tôi ngỡ rằng mình sẽ vì vui thích cực độ mà ngất đi.
Nhưng qua một lúc lâu, tôi vẫn tỉnh táo. Thậm chí còn có thể cảm giác được vật thật lớn của anh, ở trong cơ thể tôi càng trở nên cứng rắn nóng rực. Thực rõ ràng, một lần, chưa thể thỏa mãn người đã cấm dục đến hai năm nay như anh. Anh rục rịch, muốn tiếp tục tiến lên.
Ngượng ngùng nhìn vào con ngươi đen thâm tình của anh, tôi ngây ngốc nở nụ cười.
Anh dịu dàng liếm hôn môi tôi. Kìm lòng không được, tôi bắt đầu đáp lại anh.
Lúc này đây, anh không còn thô lỗ nữa.
Dùng một loại tốc độ vô cùng dịu dàng cực kỳ thong thả, cùng tôi triền miên hoan ái ……
Trời, dần dần tối, đêm, chậm rãi sâu hơn.
Nhưng nhiệt tình của chúng tôi, cũng không chút nào giảm bớt.
Thở ra một hơi thật sâu, tôi mệt mỏi tê liệt trong lòng anh. Đã là lần thứ mấy, tôi không thể đếm nổi.
Mọi loại góc độ, mọi loại tư thế, tôi đã sắp không còn nhớ, ở lại trong cơ thể chỉ còn khoái cảm rõ rệt sâu sắc kia cùng vật cực nóng của anh.
Ôm chặt lấy anh toàn thân đều là mồ hôi kích tình, tôi cực kỳ thỏa mãn.
“Anh chưa từng có được thỏa mãn như vậy bao giờ.” Hoan ái qua đi, tiếng nói của anh luôn khêu gợi làm cho người ta không chịu nổi.
Ôm thắt lưng của tôi, anh sờ tay nhỏ bé của tôi.
“Ừm……” Phụ họa anh, tôi nỉ non.
“Em thích tư thế đứng à?” Anh mang vẻ mặt cười xấu xa nhìn tôi, thấp giọng hỏi.
“Đáng ghét!” Thẹn thùng che mặt, tôi chui chui vào lòng anh.
Anh nở nụ cười sang sảng.
“Chuyện quan trọng như vậy, em nên nói cho anh biết chứ. Còn nhớ bộ dáng vừa rồi của em không? Khêu gợi làm cho anh gần như tan rã trong nháy mắt, cái ấy lập tức –”
“Không cho nói!” Che miệng của anh lại, sợ anh lại nhả ra một vài từ dọa người.
Người này chính là một chút cũng không biết e lệ!
“Đàn ông quả nhiên là không thể cấm dục.” Anh lầm bầm lầu bầu cảm thán.
Tôi thì nhìn anh mỉm cười ngọt ngào, tay nhỏ bé đặt trên ngực anh vuốt ve. Tôi rất thích bờ ngực rắn chắc mạnh mẽ này của anh, cảm giác sờ lên, cũng rất thích.
“Em rất cảm động phải không?” Anh cúi đầu, nhìn tôi.
“Gì cơ?”
“Những thứ anh đã chuẩn bị.” Anh nhìn bốn phía xung quanh, hiển nhiên rất hài lòng với bản lĩnh trang trí của mình.
“Em nói thật được không?” Tôi cười cười.
“Hả?” Anh không hiểu nhìn tôi.
“Anh thật sự rất sến.” Tôi chu miệng, đánh giá đúng trọng tâm.
“Cái gì!” Anh lập tức mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn tôi, thân thể cũng cứng đờ.
Vỗ vỗ bờ vai anh, tôi có ý bảo anh thả lỏng một chút.
“Hoa hồng, nến, những thứ này đều là cách thức cổ xưa lắm rồi. Tự anh nghĩ ra sao?” Sờ khuôn mặt tuấn tú của anh, tôi trêu anh.
Vẻ mặt anh mất hứng, tỏ ra không được tự nhiên
“Nói đi, có phải tự anh nghĩ ra hay không?”
“Trong TV không phải đều diễn như vậy ư! Các cô gái đều luôn tỏ ra rất kích động, điên cuồng khóc không ngừng. Y như bộ dáng em vừa rồi.” Anh rầu rĩ mở miệng.
Tôi bật cười thành tiếng, nhìn khuôn mặt tuấn tú uể oải của anh.
“Sến thì cũng có sến một chút. Có điều…… em thích cách thức cổ xưa này.” Cười nói xong, tôi hôn lên môi anh.
Anh đầu tiên là vẫn không nhúc nhích, nhưng ngay sau đó giống như là trừng phạt, điên cuồng đoạt lấy hô hấp của tôi. Bàn tay to còn trượt đến mông tôi, ‘bộp’ một tiếng, in dấu tay xuống.
“A!” Tôi sợ hãi kêu lên, mở to hai mắt nhìn anh.
Như là đùa thành nghiện, anh bắt đầu muốn làm gì thì làm. Không ngừng vuốt ve, bộp bộp vỗ nhẹ.
Tôi giãy dụa, bị anh làm cho nhột quá.
“Tâm Âm……” Tiếng nói mị hoặc truyền vào bên tai, vẻ mặt anh thật xấu xa.
“Sao?”
“Có muốn kích thích hơn một chút hay không?” Anh thấp giọng đề nghị, bàn tay to còn nặng nề mà hạ một chưởng xuống mông tôi.
“A!” Bật ra tiếng thét chói tai, tôi mở to mắt nhìn anh, lập tức hiểu được ý của anh.
Nheo hai mắt lại, tôi muốn nghiên cứu anh một chút.
“Làm sao vậy?” Anh xấu hổ, không được tự nhiên mở miệng.
“Anh không có loại đam mê ấy, chỉ là muốn trêu chọc em mà thôi.” Anh giải thích, trong con ngươi đen có chút khẩn trương.
Anh phỏng chừng là sợ đã dọa tôi sợ, tôi thầm đoán như vậy.
“Thật ra nếu anh thích, cái gì em cũng có thể làm vì anh. Thật đấy.” Mỉm cười mở miệng, giữa vợ chồng, tôi không biết có cái gì là không thể.
“Em không cần làm gì cho anh cả, kỳ thực chỉ cần ôm em vô cùng đơn giản thế này, đã là hạnh phúc rất lớn rồi. Trời biết hai năm tới nay, một mình anh nằm trên chiếc giường này lăn qua lộn lại bao nhiêu lần không đếm xuể, trong lòng có bao nhiêu dày vò.” Anh thâm tình nói xong, trong đôi mắt hiện lên khổ tâm.
“Nặc……” Ôm chặt lấy anh, tôi hôn lên tóc anh.
Giống như trước kia, để anh nằm trong ngực tôi, dùng mẫu tính rực rỡ, an ủi linh hồn cô độc nhìn như tà ác kia của anh. Tôi thật sự, thật sự rất nhớ loại cảm giác ấy.
“Sao anh lại yêu một người đến mức độ này chứ?” Sau một lúc lâu, anh ngẩng đầu lên, thâm tình nhìn tôi.
“Sao?”
“Tuy rằng không có ý kỳ thị phụ nữ, nhưng trước đây anh luôn cảm thấy vợ chỉ cần tìm một người hòa hợp, cùng chung sống với nhau mà thôi.”
“Còn bây giờ?”
“Bây giờ anh thậm chí cảm thấy nếu không có em, vợ hay ý nghĩa cuộc sống của anh dường như cũng trở nên không quan trọng nữa. Mọi thứ anh theo đuổi, đều mất đi ý nghĩa. Anh chưa từng yêu một người đến mức độ này. Cũng chưa từng hoàn toàn mở rộng lòng mình với một người nào như vậy. Cho nên anh cảm thấy anh cũng thất bại không gượng dậy nổi, cũng không chịu nổi bất cứ đả kích nào nữa.”
Anh thâm trầm nói xong, trong con ngươi đen lóe ra kích động cùng sợ hãi. Một người đàn ông đội trời đạp đất như vậy, đến cuối cùng vẫn sẽ có một người phụ nữ làm cho anh cảm thấy yếu ớt cùng sợ hãi.
Mà tôi, chính là uy hiếp của anh.
“Em yêu anh, đến chết cũng không thay đổi……” Khẽ vuốt khuôn mặt anh, tôi nói lên tiếng lòng của mình.
Hốc mắt không chịu khống chế mà phiếm hồng, nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh. Tưởng tượng ra con đường phía trước của chúng tôi, lòng tôi từng chút từng chút tan chảy.
“Tâm Âm……” Anh kích động khẽ gọi tên tôi, thâm tình nhìn tôi, ôm chặt tôi vào lòng.
Thật sự không cần từ ngữ nào.
Giữa chúng tôi, ai cũng không thể làm dao động nữa.
Người cũng vậy mà việc cũng thế, bất cứ gì cũng không thể làm dao động hai trái tim kiên định kia của chúng tôi.
Hít sâu một hơi, tôi đưa ra một quyết định khổng lồ.
“Nặc……” Kéo thấp đầu anh, tôi nhìn vào đôi mắt anh.
“Hửm?” Dịu dàng nhìn tôi, anh vuốt ve khuôn mặt tôi.
Quyết định vững chắc trong lòng, tôi đằng hắng cổ họng, trịnh trọng mở miệng.