Trần Thục Phi —— là biểu cô của ta, cũng chính là một người tài ba.
Hoàng Quý Phi nương nương ở hậu cung kinh doanh nhiều năm, kể từ khi cô cô ta qua đời, năm, sáu năm qua, uy phong của bà ta đã dứt khoát lấn át hoàng hậu năm đó, trong và ngoài cung, chỉ cần bà ta muốn biết chuyện gì thì ít khi có thể giấu giếm được bà ta.
Thế nhưng sóng gió dời cung cũng đã xôn xao náo loạn hai ngày rồi, trong cung Trọng Phương vẫn không hề nhận được tin tức nào, thái độ của Hoàng Quý Phi nương nương đối với ta vẫn như mọi ngày, chẳng qua chỉ mang theo chút chán ghét.
Đương nhiên rồi, ta cũng không phải là không ra sức: Sóng gió dời cung ngày hôm sau, tứ mỹ Đông cung đã bị ta đuổi đến Báo Quốc tự cầu phúc. Liễu Chiêu Huấn đích thân dẫn đội, liên lụy đến tất cả cung nhân bên cạnh đều đồng loạt xuất cung, tuy nói đây cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ, khiến ngân khố Đông cung càng khó coi hơn một chút, thế nhưng cũng cho ta được mấy ngày yên tĩnh hiếm có.
Thái Tử Gia thì sao, mấy ngày nay lại bận rộn chơi Thái Cực với Học sĩ Mèo Mập, hoàng thượng khai ân cho hắn vào hoa cái điện nghe lâm triều, mỗi sáng sớm trời còn chưa sáng đã dậy, cũng không đợi ta cùng đi thỉnh an, lại cho ta thêm mấy ngày yên tĩnh, mỗi sáng sớm ta lại bò dậy vấn an Hoàng Quý Phi, nếu bà ta giận ta thì ta sẽ mặc một chiếc váy địa d/đ;l'q;d lý Sơn Hà qua không nói gì mà phản kích. Hoàng Quý Phi lớn tuổi, tâm sự cũng rất dễ dàng đọng trên mặt, mỗi lần bị ta trêu chọc đều tức giận đến cặp mắt bốc lửa, hận không thể ăn sống ta luôn, cái này càng làm cho tâm trạng của ta thêm tốt.
Rãnh rỗi lắc lư được mấy ngày, ta lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, có chút không kiềm chế không.
Thỉnh an Hoàng Quý Phi xong, ta lại đi tìm Trần Thục Phi nói chuyện.
Ở bên cạnh hồ Thái Dịch lại gặp Thụy Vương —— đột nhiên Tiểu Bạch Liên bên cạnh ta khép mi buông mắt, làm ra dáng vẻ thục nữ đại gia.
Thất đệ! Ta có mấy phần kinh ngạc. Sao không đến Thượng Thư phòng đi học?
Thụy Vương vốn đang chắp tay sau lưng, ngồi dưới một thân cây rũ mắt mất hồn, nhìn thấy ta tới, hắn chớp chớp lông mi, từ dưới hai hàng lông mi như hai cánh bướm giương mắt nhìn ta. Lục tẩu.
Cố gắng hết sức vịn vào cây khô muốn đứng lên.
Ta vội vàng nháy mắt với Tiểu Bạch Liên, bảo Tiểu Bạch Liên tiến lên giúp Thụy Vương một tay: trời sinh một chân Thụy Vương không thể dùng lực lớn, khi đứng dậy ngồi xuống, khó tránh khỏi có chút phiền phức. Từ nhỏ vì chuyện này mà hắn đã ăn không ít khổ.
Đa tạ tỷ tỷ. Thụy Vương hơi thật xin lỗi, lại chớp chớp lông mi, xấu hổ cám ơn Tiểu Bạch Liên.
Hồn phách của Tiểu Bạch Liên tạm thời bị Thụy Vương quạt bay mất rồi, ta hắng giọng một cái, nàng mới đỏ mặt cúi đầu khiêm tốn, Không dám nhận tạ ơn của điện hạ.
Cuối cùng vẫn chưa bị nam sắc mê hoặc thần trí, ta hài lòng nghĩ: dù sao cũng là nhân tài do Đông cung ta luyện ra được, không giống như mấy tiểu tiện nhân không biết xấu hổ trong cung Hoàng Qúy Phi, thật là tổn hại đến danh dự của cung Trọng Phương!
Hôm nay lên lớp với Ngô Học sĩ. Thụy Vương giải thích cho ta nghe. Nhưng sáng sớm nay Lục ca đã mời hắn đến Tử Quang Các nói chuyện, chúng ta không có Lão sư, nên ta rảnh rỗi đến thăm mẫu phi một chút.
Vậy chúng ta cùng đường rồi. Ta vui vẻ nói, lại nhìn Tiểu Bạch Liên một cái. Sử dụng ánh mắt ra điều kiện: Bây giờ đối với ngươi khá hơn một chút, về sau ở ngoài cung thấy cái gì, cũng không cần gấp gáp nói cho Liễu Chiêu Huấn biết!
Tiểu Bạch Liên quả quyết đáp lại ta một ánh mắt, nặng nề gật gật đầu.
Cùng đi cùng đi nào. Ta cười kêu Thụy Vương, Ngày trước khi còn bé, Thất đệ thường chạy loạn khắp nơi trong cung, nhưng từ khi ta xuất giá đến nay, đệ cũng không đến Đông cung tìm ca ca đệ nói chuyện, nếu không phải là ở Trọng Phương cung gặp đệ mấy lần, ta còn nghĩ Thất đệ đã được phiên đi rồi!
Thụy Vương đỏ mặt, hắn ngập ngừng, Đông cung xa, ta. . . . . . Đi đứng lại không mấy thuận tiện. . . . . .
Từ nhỏ, tính tình Thụy Vương chính là như vậy, không giống như nhi tử của biểu cô ta chút nào, bây giờ thì tốt rồi, lời nói lúc nào cũng ở trạng thái ấm ấm lạnh lạnh, thái độ mềm mỏng, nếu như đặt tại khi còn bé, ta chỉ dùng vài ba câu đã khiến hắn bật khóc. Khi còn bé Thái Tử Gia vì che chở đệ đệ mà gây gổ với ta không ít lần. . . . . .
Vừa nghĩ tới việc xấu khi còn bé, ta liền có chút đỏ mặt, hạ quyết tâm sẽ đối xử với Thụy Vương tốt hơn một chút.
Nói gì vậy, ta đã nói với đệ bao nhiêu lần, đệ lấy chân của mình ra coi như chuyện quan trọng, nó thành trở ngại của ngươi lúc nào vậy, đệ không coi nó là chuyện, ta thấy nó cũng không gây phiền phức gì cho đệ cả. Ta không suy nghĩ gì mà đã bật thốt lên lời này, sau đó d/đ'l;q'd bản thân tự suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có gì đó không đúng, khiến mặt ta đỏ ửng. À, cũng không thể nói như vậy, nếu Thất đệ chỉ lấy cái chân này ra làm bia đỡ đạn, lười phải đến Đông cung nói chuyện với ca ca không thú vị đó của đệ, vậy thì đệ đã làm rất tốt rồi đấy!
Thụy Vương nhẹ giọng cười lên, trên dung nhan trang nhã nổi lên một nét vui vẻ nhàn nhạt.
Mà mặt của ta lại đỏ hơn một chút: đáng chết, Thụy Vương cái gì không giống, nhưng điểm này lại giống Trần Thục Phi như đúc, hai mẹ con nhà này đều tồn tại năng lực ung dung thản nhiên, làm người chung quanh tự ti mặc cảm, cảm thấy cử chỉ không thích đáng. Ngay