Editor: Chickenliverpate
Thái tử gia... Ta rõ ràng đã có chút hốt hoảng, vừa lo lắng đề phòng nhìn xung quanh, vừa nhỏ giọng cảnh cáo Thái tử. Tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt không phải là việc mà Thái tử một nước nên làm ——này, Thái tử gia!
Thái tử gia dường như muốn trả thù việc ta vừa mới vượt quá giới hạn, hắn cũng dùng móng tay lúc mạnh lúc nhẹ cào vào....vào...
Ta cắn môi không dám mở miệng, cổ họng chỉ có thể phát ra những âm thanh ô ô a a khinh bỉ Thái tử gia.ĐĐle^quydon. Ta cau mày, liều mạng trừng mắt nhìn hắn. Ta thật sự rất sợ không nhịn được mở miệng, sẽ khiến cho những người đang có mặt ở Ngự Hoa viên kéo đến xem náo nhiệt.
Thái tử gia quả thật là một cao thủ, không nói hai lời đã đi thẳng vào vấn đề, lúc này ta chỉ có thể vặn vẹo thắt lưng, gắt gao bám vào tảng đá lởm chởm sau lưng, liều mạng cắn chặt môi, cố gắng kềm chế không phát ra những tiếng rên rỉ.
Nam nhân này trước giờ rất thâm trầm, là một người hỉ nộ không lộ, hiện tại lại ném cho ta một nụ cười hiếm thấy, chính vào lúc này . . . .A!
Suy nghĩ của ta bị móng tay hắn bấm một cái làm cho đứt quãng, giống như ngọn nến sắp tàn lập lòe trong gió, nhiều lần suýt tắt. Cuối cùng ta cũng huy động được chút ý chí còn sót lại, cách một lớp y phục bắt được cánh tay Thái tử.
Bàn tay Thái tử gia đang bao phủ bộ phận mềm mại ấm nóng của ta, những ngón tay thon dài đang kẹp, đang kẹp tiểu viên viên nhẹ nhàng vuốt ve...những ngón tay đẹp mắt như vậy lại làm ra loại chuyện hạ lưu như thế!
Ta nhẹ nhàng bật ra những âm thanh nức nở, kiên trì cắn môi đến đau đớn, nỗ lực giằng co với Thái tử gia, chỉ là cổ tay ta đã mềm như thủy tinh cao, run rẩy, một chút sức lực cũng không có. Thái tử nhìn ta khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: Ở cung Thụy Khánh, lúc ái phi cào vào lòng bàn tay ta, hình như tiểu vương cũng có cảm giác như thế.
Hắn vừa nói vừa xấu xa tăng thêm chút lực, dùng móng tay nhẹ nhàng trêu chọc vật nhỏ đáng thương, ta không nhịn được thốt ra một tiếng nức nở, ưỡn người nhẹ giọng cầu xin hắn. Thái tử gia. . . .
Sắc mặt nghiêm túc của Thái tử xuất hiện một tia ấm áp. Có lần ta đi Tử Quang các nhìn lén hắn học bài, khi hắn nghe được một môn học mà mình yêu thích, hắn cũng có dáng vẻ giống như bây giờ. Hắn cúi xuống bên tai ta nhẹ nhàng nói. Hửm?
Trời xanh! Tô Thế Noãn ta trêu ai không trêu, Thái tử phi vốn đã có đủ thứ khó khăn rồi, lại..., lại đi trêu chọc tên Thái tử lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo này. Ta rõ ràng là có ý tốt, lại chuốc họa vào thân.
Ta mơ mơ màng màng oán giận ông trời, cả người cũng run rẩy. diendlequydo^n. Tên Thái tử đáng chết! Sao hắn chỉ nắm có bên trái cái đó, cái đó. . . .Ôi! Hắn lại bấm!
Ngọn núi giả màu xám xanh trước mặt ta bắt đầu mờ nhạt, toàn bộ cảm giác trên cơ thể ta dường như chỉ tập trung vào cái chỗ đó đó đang bị Thái tử nắm lấy, mặc dù vẫn được che đậy, nhưng ta có thể cảm nhận được nó đã sưng đỏ lên, nóng đến độ có thể đốt cháy cả y phục. Ta cố nén run rẩy, cầm chặt cổ tay Thái tử, chuyển sang khu vực bên phải, giọng nói đứt quãng cầu xin hắn. Ngài cũng đừng chỉ có nắm một bên như vậy mà, Thái, tử, gia!
Thái tử gia lại vô cùng hợp tác, liền chuyển qua nhào nặn bên còn lại, hô hấp của hắn cũng nặng nề hơn, dồn dập bên tai ta. Định lực của ái phi sao lại kém như thế, thật khiến cho tiểu vương thất vọng.
Cả người ta lập tức bị lời nói của Thái tử, nói thật hay thắng mà, khiến cho thở hổn hển, xuyên qua đáy mắt mờ mịt hơi nước ta muốn dùng ánh mắt oán hận để giết Thái tử.
Cào vào lòng bàn tay lại có thể cào ra lửa, định lực của Thái tử gia không phải, là . . Ôi. . . .
Ta rất có khí thế phản kích, nhưng chưa nói hết câu, đã bị Thái tử dùng móng tay tinh tế lướt qua, làm cho phân tán.
Nhưng ta cảm thấy phản kích của ta đã có tác dụng, mặc dù ta cũng không biết là do tiếng thở dốc của ta, lời nói của ta hay ánh mắt ta đánh trúng hắn, mà động tác của Thái tử gia bỗng nhiên gấp gáp hơn, hắn nhẹ nhàng dùng móng tay nặng nề chà xát, khiến ta phải ưỡn người cắn chặt nắm tay, hắn liền rút tay ra rồi đẩy váy ta lên.
Chiếc váy giang sơn gấm vóc này ta nhất định không để nhăn nhúm, ta vội vàng giữ tay hắn lại, nhẹ giọng nói. Thiếp...thiếp cũng chỉ có mấy cái váy này để gặp người ta!
Thái tử sâu xa thở dài, lộ ra vẻ không kiên nhẫn cực đoan hiếm thấy, hắn nửa quỳ xuống, ngón tay nhanh chóng nhưng khéo léo tháo dây buộc váy của ta.
Ta không nhịn được liếc nhìn động tác của hắn, mặt đỏ đến cơ hồ bốc cháy. Dienđanlqd. Ta chưa bao giờ nói cho bất kỳ ai biết, những loại xiêm y như chiếc váy giang sơn gấm vóc này ta luôn phải để người khác mặc vào cởi ra cho ta, cũng chỉ có những cung nhân khéo tay mới có thể buộc sợi dây gọn gàng tinh tế như thế, ngay cả ta muốn cởi ra cũng không được. Khi nhìn thấy những ngón tay của Thái tử xuyên qua mép váy, ta cảm thấy cơ thể phát sinh một cảm giác nóng bỏng lạ thường.
Chiếc váy gấm hoa rất nhanh rơi xuống, để nó không bị vấy bẩn, hai tay ta run rẩy vắt nó lên ngọn núi giả. Chỉ một động tác Thái tử đã kéo quần ta xuống, những ngón tay tinh tế chèn vào giữa chân ta bắt đầu trêu chọc, sau đó hắn nôn nóng kéo phăng xiêm y của mình ra, tuấn nhan thanh thúy trắng nõn nà đã đỏ ửng. Ta hung hăng cắn chặt nắm tay, không dám nhìn thẳng vào hắn, ta sợ khi nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ hiện tại của hắn sẽ không nhịn được mà rên rỉ.
Vì thế ta không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, cố gắng tập trung chú ý đến cơn đau nhức trên sống lưng, không, đừng hiểu lầm, ngọn núi giả này lởm chởm, gồ ghề, một tay bị ta cắn, lưng ta kỳ thật rất đau vì bị cấn bởi . . .
Sau đó những suy nghĩ của ta đã hoàn toàn tắt ngúm, Thái tử gia cũng chỉ sờ qua loa một chút, liền cầm lấy bản thân, dùng phần đầu hung hăng gõ vào... được rồi, gõ vào cái địa phương đã ẩm ướt của ta.
A. . . Cho dù đã cắn chặt nắm