Edit: Ciao
Muốn đọc hiểu tâm tư Vương Lang, nói dễ vậy sao?
Những lời này của Vương Lang đánh tan cơn buồn ngủ của ta, hắn thì tốt rồi, nói xong những lời này thì nhắm mắt đi ngủ, không bao lâu sau đã thở đều đều.
Ta vốn cố tình muốn quấy rối hắn, nhưng mà bây giờ đêm đã khuya, sáng sớm ngày mai còn phải đến Tử Quang các giao thiệp, lòng ta mềm nhũn ra, chỉ chống cằm nằm sấp bên cạnh hắn, mượn chút ánh sáng bên giường, tinh thế ngắm nhìn khuôn mặt Vương Lang.
Lúc tỉnh táo, hắn chưa bao giờ bớt uy nghi, thân phận là thái tử gia, không bao giờ được lộ vẻ mặt. Nhưng mà khi ngủ, khuôn mặt hắn rất dịu dàng, lúc này mới có thể nhìn ra hắn và Khuất quý nhân đúng là mẫu tử, tướng mạo hai người đều vô cùng tinh sảo. Chẳng qua khi hắn tỉnh lại, khí thế bén nhọn áp mất phần dịu dàng này mà tôi.
Ta nhẹ nhàng miêu tả gương mặt hắn trên không trung, cẩn thận để ngón tay không chạm vào mặt hắn, làm nhiễu mộng đẹp của hắn.
Rốt cuộc Vương Lang là người thế nào đây?
Hình tượng của hắn trong lòng ta, dù sao cũng rất phức tạp, trở thành một người như thế này không thể nào dùng vài từ đơn giản để kết luận tính cách của hắn.
Vương Lang nghiêm khắc nhưng cũng có dịu dàng với ta, hắn rất mềm mại với ta nhưng cũng rất nghiêm khắc. Hắn đúng là một nam nhân hay thay đổi, từ nhỏ đã có phong phạm của Thiên gia.
Cô cô ta cũng từng khích lệ Vương Lang: “Đứa bé ngoan, nhỏ vậy đã giấu được tâm tư của mình.”
Thân là người hoang gia, có ai không giỏi tuyệt kỹ này? Chính là tâm tư của dượng ta, ngoài cô cô ta ra thì ai có thể đọc hiểu được?
Ta từ cho rằng, dù sao hắn vẫn yêu ta, từ nhỏ đến lớn, dù hắn che giấu nhưng sự để ý của hắn với ta vẫn luôn rõ rành rành. Chính Thụy vương cũng có thể nhìn ra được.
Nhưng… nếu như hắn yêu ta, tại sao đêm đó lại muốn nói vậy?
Lòng của ta lập tức trầm xuống.
Mấy năm qua, mỗi khi ta đắc ý muốn vểnh đuôi lên thì luôn không kìm lòng được mà nhớ tới đêm hôm đó.
Là một hai năm trước, lúc Vương Lang tuyển phi.
Ta còn nhớ rõ đêm hôm đó, ánh trăng rất sáng, lặng lẽ treo trên hồ Thái Dịch, chiếu sáng mặt nước, gió nhẹ thổi qua, bóng trăng lăn tăn từng gợn, cực kỳ văn nhã đáng yêu.
Mà chỉ cần nghĩ đến đêm trăng đó, tất cả hưng phấn sẽ không cánh mà bay, chỉ còn lại đau khổ.
Một đêm đó, gần như chấm dứt thời niên thiếu của ta.
Trước mười ba tuổi, ta là thiên chi kiều nữ, từ nhỏ lớn lên trong cung Hàm Dương, nam nữ chủ nhân có thân phận cao quý nhất đế quốc coi ta như hòn ngọc quý trên tay. Tô gia như mặt trời ban trưa, mặc dù sức khỏe cha mẹ ta không tốt, nhưng cũng hết sức sủng ái ta. Để cho ta hoành hành trong ngoài cung, trải qua một khoảng thời gian ngông cuồng.
Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng không dám nói, trước mười ba tuổi, ta không hiểu chuyện.
Từ khi cô cô qua đời, bệnh cũ của cha mẹ ta phát tác rồi qua đời, ca ca ta phải mặc áo giáp ra Bắc Cương chinh phạt, thế giới của ta đột nhiên thay đổi, bên trong những ngày nắng sáng sũa, hiện ra những đám mây đen nặng nề.
Mà cũng chính từ khi cô cô qua đời, Vương Lang dần dần xa cách ta, lấy cơ nam nữ lớn có điều cấm kỵ, cũng không cho ta và Thụy Vương thân cận.
Lúc đó ta luôn cho rằng, hắn rốt cuộc vẫn đối tốt với ta, sau này ta sẽ vào ở Dông cung, khuê dự không thể có chút hoen ố. Cho nên ta cũng cố gắng giảm bớt số lần vào cung, an phận ở trong nhà, thậm chí còn mời vô số ma ma giáo dưỡng để dạy cung lễ cung quy —— khi đó ta dần dần hiểu được, ta không còn quyền tùy hứng làm bậy, Tô gia chúng ta cũng không còn gia tộc đứng đầu Đại Vân nữa. Thế gian này cuối cùng vẫn có rất nhiều tiếc nuối, không cách nào dùng nhiệt tình của ta, sự khờ khạo của ta bù đắp được.
Nhưng mà, lúc ấy ta vẫn luôn cho rằng, dù ta không tốt cũng có nhiều khuyết điểm thì vẫn là đặc biệt. Ở trên đời này, có một Vương Lang yêu ta toàn tâm toàn ý.
Mà vì ngày đó, ta nguyện hy sinh vô số, chỉ cầu có thể cùng hắn đầu bạc.
Khi đó ta còn chưa tự mình hiểu được bản thân, mà một người không tự hiểu lấy thì sao có thể hiểu được người khác?
Đêm nay, ta ngủ không ngon, trong giấc mông chỉ nhớ lại đêm hôm đó.
Thụy Vương bước trước ta, ống tay áo màu đen bay trong trời đêm, hắn chịu sự nhờ vả của ta, đi hỏi tâm ý của Vương Lang với ta.
Ta đuổi theo hắn, muốn kéo hắn lại, cầu hắn đừng đi hỏi, đừng làm ta phải khó chịu hơn nữa. Nhưng mà trong mộng hắn đi rất nhanh, mà cho dù bị ta bắt được hắn chỉ khó xử cười cười, nói cho ta biết đã bố trí xong cả rồi, một bước này đã không cách nào quay đầu lại được nữa.
Hôm sau khi tỉnh lại, cả người ta rệu rạo, xoa mắt ngồi trên giường, nhìn Vương Lang đang được cung nhân hầu hạ mặc quần áo.
Đến khi hắn bắt đầu khoác ngoại bào rồi, ta mới phục hồi tinh thần, kêu thảm thiết: “Tiểu Bạch Liên, ngươi đang chết ở xó nào vậy!”
Vương Lang cười như không