Mạnh Cẩn Khiêm luôn là một người vô cùng lý trí.
Hắn không hề để cảm xúc đó ảnh hưởng, mà nhanh chóng đồng ý hôn sự của con trai và Tô Lê. Dù sao thì con trai hắn cũng không có đối tượng liên hôn, nếu nó muốn kết hôn với người mình thích, phận làm cha không có lý do gì để từ chối cả.
Trong công việc bận rộn, hắn nhanh chóng quên đi cảm giác rung động khi lần đầu nhìn thấy Tô Lê. Lần thứ hai gặp mặt đã là ở hôn lễ.
Ngày hôm đó, cô thật đẹp.
Đẹp đến mức hắn không dám nhìn thẳng, đẹp đến mức trái tim hắn đập loạn xạ. Lúc này, Mạnh Cẩn Khiêm mới nhận ra đã quá muộn rồi. Hắn đã làm gì vậy? Hắn không muốn ở lại hôn lễ để nhắc nhở sự ngu ngốc, chậm trễ của mình. Hắn nhìn Tô Lê thêm một cái, như muốn khắc bóng hình cô vào lòng, rồi xoay người rời đi.
Những ngày sau hôn lễ, tình cảm của Tô Lê và con trai rất tốt. Những khoảnh khắc họ ở bên nhau liên tục giày vò nội tâm hắn. Mạnh Cẩn Khiêm rất ít khi về nhà, như thể làm vậy có thể quên đi tất cả.
Nhưng hắn vẫn không thể quên. Cảm giác đó ngược lại càng trở nên sâu sắc, thậm chí khiến một người mê công việc như hắn cũng phải ȶᏂασ thức trắng đêm.
Cuối cùng, hắn đưa ra một quyết định, một quyết định quan trọng và sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời hắn.
Mạnh Cẩn Khiêm bước ra khỏi thư phòng, trên mặt chợt hiện lên nụ cười đầy quyết tâm.
"Bố ơi, bố làm việc xong rồi ạ? Con vẫn chưa nấu cơm xong đâu, bố đợi một lát nhé, hay bố xem TV một chút đi ạ?"
Tô Lê đang tất bật, dù nói chuyện với Mạnh Cẩn Khiêm nhưng động tác tay vẫn không ngừng. Hơn nữa, cô còn có thể vừa làm vừa nghĩ chuyện khác. Xem ra bố chồng bận rộn như vậy cũng cần nghỉ ngơi. Nếu không thì sao lại chỉ ở thư phòng một chút đã có thời gian rảnh rỗi để xem cô nấu cơm.
Cô quay lưng về phía Mạnh Cẩn Khiêm, không hề thấy ánh mắt cháy bỏng của hắn. Nào phải nhìn cô nấu cơm, rõ ràng là đang nhìn bóng lưng cô.
"Chút nữa con sẽ mang cơm cho Luật Nhiên à?"
Hắn biết Tô Lê rất ít khi nấu cơm, nếu cô nấu cơm thì chắc chắn là để mang cho Mạnh Luật Nhiên. Thật là ghen tị, đáng tiếc hắn ngay cả tư cách ghen tị một cách công khai cũng không có.
Tô Lê khẽ rùng mình khi nghe giọng Mạnh Cẩn Khiêm. Khoảng cách giữa cô và người đàn ông rất gần, giọng nói trầm ấm, từ tính của hắn dường như vẳng bên tai cô.
Thật sự quá đỗi dễ nghe! Đây đúng là giọng nói khiến đôi tai như muốn "mang thai" vậy!