Ôn Dĩ Phàm và Tang Diên, hai người từng là bạn học cấp ba, nay tình cờ thuê chung một căn nhà. Ngày xưa, Tang Diên từng tỏ tình với Ôn Dĩ Phàm nhưng bị cô cự tuyệt. Vì thế, cả hai duy trì mối quan hệ "nước giếng không phạm nước sông," sống như hai người xa lạ dưới cùng một mái nhà.
Cuộc sống bình lặng kéo dài cho đến một buổi sáng nọ. Tối hôm trước, Ôn Dĩ Phàm ngủ trong phòng mình như thường lệ, nhưng sáng sớm hôm sau lại tỉnh dậy trên giường của Tang Diên. Cảm giác ngỡ ngàng và xấu hổ bao trùm. Sau khi nhận ra mình bị mộng du, cô chỉ còn cách chân thành xin lỗi và giải thích với anh.
Tuy nhiên, tình trạng này không chỉ xảy ra một lần. Khi vấn đề tiếp tục lặp lại, Ôn Dĩ Phàm đề nghị Tang Diên khóa cửa phòng mình trước khi ngủ, để tránh bất kỳ sự cố khó xử nào nữa.
Tang Diên, với thái độ lạnh nhạt và chút bông đùa, đáp lại một cách hờ hững:
"Em sẽ cạy khóa."
Ôn Dĩ Phàm không chịu thua, cố gắng giải thích:
"Tôi nào có bản lĩnh đó?"
Nhưng Tang Diên, vẫn giữ vẻ bất cần, chậm rãi nói:
"Để cùng chung chăn gối với tôi, em có cái gì không làm được?"
Câu nói đầy ẩn ý của Tang Diên khiến Ôn Dĩ Phàm ngẩn người. Sau vài giây yên lặng, cô thành khẩn đáp lại:
"Nếu đúng thật như vậy, anh nguyện ý khóa cửa sao?"
Tang Diên không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn cô.
Ôn Dĩ Phàm dường như đã mất kiên nhẫn, liền nói tiếp với vẻ bất chấp:
"Vậy tới luôn đi."
Một khoảnh khắc im lặng, và bầu không khí giữa họ dường như thay đổi. Câu chuyện giữa hai người bạn cũ, giờ đây là hai người bạn cùng nhà, dần chuyển từ xa lạ sang một điều gì đó phức tạp hơn, có lẽ là bắt đầu của những rung động khó đoán trước.