Ngày hôm sau, 8 giờ tối. Thành Phố, nhà hàng Phương Tây vô hạn.
“Mộ, ở đây” Trần Tĩnh nhìn về phía Lâm Mộ Lý đang tìm vị trí ở cửa, Trần Tĩnh đưa tay ra hiệu.
Lâm Mộ Lý mặc áo đen bó sát tay áo dài, kết hợp với quần jeans ôm sát tạo nên vẻ gợi cảm độc đáo.
Đập vào mắt người nhìn đầu tiên chính là một đôi chân dài miên man và nuột nà, toát lên vẻ nữ tính mạnh mẽ và khác biệt.
“Giới thiệu một chút, đây là bạn tốt của tôi, Lâm Mộ Lí”.
Lâm Mộ Lý ngồi xuống bên cạnh Trần Tĩnh, "Tôi đến ăn cùng, hai vị soái ca, không ngại chứ?"
Lâm Mộ Lý trắng trợn đánh giá người đàn ông ngồi đối diện. Một người, mặc dù đang mặc một bộ vest đen chỉnh tề, nhưng lại có đôi lông mày sắc sảo và khí chất phóng túng tỏa ra từ trong ra ngoài. Còn người kia thì khác, đầu tiên là gương mặt không tìm thấy bất kỳ khiếm khuyết nào. Ngũ quan trên khuôn mặt khéo léo và tinh tế. Hoàn toàn đầy đủ vừa phải. Còn có đôi môi mỏng lạnh như dao.
Nghe nói, đàn ông môi mỏng bạc tình.
Lại đi xuống. Một chiếc áo sơ mi trắng tinh, được kéo hờ hững ở cổ tay. Gọn gàng có chút hoa mỹ, lại có vài phần gợi cảm nói không nên lời.
Lâm Mộ Lý nhướn mày, cô đứng dậy và đưa tay ra về phía người đàn ông ngồi đối diện với cô "Rất vui được làm quen".
Ngón tay Lâm Mộ Lý tinh tế thật dài, trắng nõn thon thả. Thật dễ dàng để gợi nhớ đến đôi chân dài của cô.
Cố Phiếm ngồi đối diện Trần Tĩnh, yết hầu theo bản năng chuyển động.
Mà Cận Ngộ ngồi đối diện Lâm Mộ Lý, trên mặt không hề gợn sóng.
Hắn nhìn bàn tay kia, không nắm, toàn thân đều tản ra lãnh đạm.
“Đã giới thiệu qua” Ý của hắn là Trần Tĩnh đã giới thiệu tên cô.
Lâm Mộ Lý vươn tay về phía trước, lông mày phượng trước trán cô cong lên, nụ cười mê người rất phô trương, sóng mắt lưu động "Không sao đâu, nắm tay không được sao?”
Cận Ngộ không nhúc nhích. Không có sự lạnh lùng hay thiếu kiên nhẫn trên khuôn mặt hắn.
Rất bình tĩnh!
Trần Tĩnh đưa tay kéo ống quần Lâm Mộ Lý, nuốt nước bọt, nhẹ giọng nhắc nhở "Anh ấy đã kết hôn".
Kết hôn? Cô biết điều đó mà.
Đuôi mắt Lâm Mộ Lý cong lên, nhìn hắn "Kết hôn thì sao? Vẫn có thể ly hôn mà".
Trần Tĩnh âm thầm nghiến răng "Anh ấy là chồng của học sinh tớ".
Lâm Mộ Lý nghe vậy "Học trò của cậu có mắt thẩm mỹ đấy" Lâm Mộ Lí nhếch môi cười như không cười khẽ nhướng lên.
"Đàn ông trưởng thành, hợp gu tớ."
Trần Tĩnh kinh ngạc “Cái gì hợp ý……”
Trần Tĩnh giận dữ kéo Lâm Mộ Lí "Lâm Mộ Lí, cậu ngồi xuống cho tớ".
Lâm Mộ Lý ngồi xuống, nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía Cận Ngộ.
Cố Phiếm ở một bên chậc chậc một tiếng "Lão Ngộ nhà chúng ta thật có diễm phúc nha".
Ánh mắt Cố Phiếm cố ý vô tình ở trên người Trần Tĩnh di chuyển một lát “Trần lão sư, bạn của em rất thú vị".
Sau đó, Cố Phiếm cà lơ phất phơ liếc xéo Lâm Mộ Lý một cái "Chưa có chủ, phải không?"
Lâm Mộ Lý nở một nụ cười xa cách "Chưa có" Dừng một chút, cô lại thêm một câu "Không ai dám nhận tôi."
Chân dưới bàn Lâm Mộ Lý cố ý vô tình duỗi thẳng về phía Cận Ngộ. Mũi giày cao gót của cô vừa vặn chạm vào mắt cá chân của người đàn ông. Cận Ngộ nhíu mày, bình tĩnh tránh sang một bên. Tầm mắt hắn vẫn không nhìn cô.
Mà là xuyên thấu qua cửa sổ sát đất bên cạnh Cố Phiếm, nhìn về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Bốn người tương đối im lặng.
Trần Tĩnh đứng dậy đi WC, Cố Phiếm nhận điện thoại đi ra ngoài.
Rất nhanh, trên bàn cũng chỉ còn lại Lâm Mộ Lý cùng Cận Ngộ.
Cận Ngộ một tay ôm ngực, một tay cầm di động. Ngón tay khớp xương rõ ràng trượt qua lại, bộ dáng văn nhã bại hoại.
Lâm Mộ Lý dựa vào ghế, mím môi "Chỉ còn lại chúng ta".
Cận Ngộ thu liễm ánh mắt "Là tôi và cô"
Lâm Mộ Lý ngửa cổ, cổ trắng nõn, xương quai xanh rõ ràng, cô cười nhạt.
"Tôi tưởng anh sẽ phớt lờ tôi".
Cận Ngộ không trả lời.
Lâm Mộ Lý nghiêng người ra sô pha, "Có cơ hội lên giường không?"
Quá mức trắng trợn!
Làm cho người đàn ông ngước mắt lên. Tầm mắt hắn hướng lên trên, là cổ thon dài của nữ nhân cùng một khuôn mặt cực đẹp.
Cận Ngộ buông điện thoại xuống, hắn bình tĩnh "Cô không biết suy đồi đa͙σ đức là thứ không thể chạm vào sao?"
Lông mày phượng của Lâm Mộ Lý nổi lên gợn mềm mại "đa͙σ đức có thể làm cho tôi cao trào sao?"
Hai chữ "cao trào" khó hiểu, rơi xuống.
Lâm Mộ Lý đối diện với một đôi mắt giống như vực sâu, cô khẽ thu lòng bàn tay, bình tĩnh nhìn Cận Ngộ “Tất nhiên không thể, nhưng riêng anh có thể.”
Cận Ngộ lúc này một đôi mắt sâu không đáy, làm cho người ta sợ hãi.
Đôi môi mỏng của hắn mở ra, "Sao cô biết tôi có thể?"
Lâm Mộ Lý chớp chớp mắt, "Chỉ là tôi biết thôi".
Bởi vì hôm qua Lâm Mộ Lý đã nhìn thấy người đàn ông trong xe kiên nhẫn làm một màn dạo đầu. Lâm Mộ Lý duỗi chân qua, cô nhẹ nhàng cọ mũi giày vào ống quần của Cận Ngộ qua lại "Thật ra, khuôn mặt của anh có thể làm cho tôi cao trào".
Mập mờ, lan tràn.
Trêu chọc, không kiêng nể gì.
Cận Ngộ ánh mắt đen kịt lai "Bỏ chân xuống".
Lâm Mộ Lý không quan tâm, "Nếu anh nói cho tôi biết tên anh, tôi sẽ không động nữa"
Cận Ngộ ánh mắt trầm xuống "Tôi nói, bỏ chân xuống".
Lâm Mộ Lý không nhúc nhích, mũi giày vẫn đặt ở bắp chân nam nhân như trước.
Cô giương đôi mắt phượng lấp lánh "Tên?"
Cận Ngộ dứt khoát đưa tay ra, trực tiếp nắm lấy mắt cá chân cô, đặt chân cô xuống. Nhiệt độ ngón tay của người đàn ông hơi lạnh, ít nhất là lạnh hơn nhiều so với bàn chân của cô. Động tác tuy bá đa͙σ nhưng cũng không thô lỗ.
Lâm Mộ Lý chậm rãi thu chân lại "Nói cho tôi biết tên anh cũng đâu thiếu hai miếng thịt."
Thanh âm của Lâm Mộ Lý tinh tế mềm mại, làm cho người ta muốn chán ghét cũng chán ghét không nổi.
Cận Ngộ không có gì độ ấm cười nhạo cô một câu "Cô không biết hỏi Trần Tĩnh sao?"
Lâm Mộ Lý nhếch môi, "Không hỏi, tôi thích nghe từ miệng của anh".
Tầm mắt Lâm Mộ Lý nhìn Cận Ngộ, hắn cũng bình tĩnh nhìn cô.
Mấy giây nhìn nhau, giống như có thứ gì đó đang chảy trong lòng sông trong ánh mắt hai người.