Bàn tay Lâm Mộ Lý ấn mặt Lý Giai hơi dừng lại.
Vài giây sau, cô buông cô ta ra, liếc nhìn cô ta một cái, giọng điệu kiêu căng.
“Em gái nhớ kỹ, không phải tất cả mọi người đều là người cô có thể đụng vào, sau này đối với tôi thái độ ôn hòa một chút.”
Tiếp theo cô phủi sạch sẽ, xoay người, đuôi lông mày giơ lên.
Đầu tiên cô nhìn biểu tình kinh ngạc của Lục Hướng Vãn, sau đó lại nhìn chăm chú vào người đàn ông đứng phía sau Lục Hướng Vãn, cô không nói gì, chỉ là trầm mặc.
Cận Ngộ lúc này cũng nhìn lại cô, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm.
Nhạt nhẽo sao?
Ngón tay Lâm Mộ Lý nhẹ nhàng vuốt ve môi.
“Cận Luật, không giải thích sao?”
Lời này dứt điểm.
Đồng tử của Cận Ngộ nhất thời co rụt lại.
Mặc dù vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nhưng đôi mắt đen láy lại đầy băng giá khiến người ta không khỏi rùng mình.
Cô đang đe dọa hắn sao?
Cô đang muốn đem họa thủy đổ lên trên người hắn?
Không nghi ngờ gì nữa, Lâm Mộ Lý đúng là nghĩ như vậy.
Gặp Lục Hướng Vãn, cô cũng không sợ.
Dù sao nhân vật chính cũng không chỉ có một mình cô.
Tầm mắt hai người nhìn nhau, trong không khí có thêm vài phần nôn nóng.
Cho đến khi, trong mắt Lục Hướng Vãn hiện lên vẻ nghi hoặc, Lục Hướng Vãn theo bản năng ngước mắt nhìn về phía Cận Ngộ.
Lúc này đồng tử nam nhân sâu thẳm lạnh lẽo như băng.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, đôi môi mỏng của hắn mím lại, nói một cách thờ ơ.
“Cô Lâm cùng tôi giải quyết vụ ly hôn.”
Lời ít mà ý nhiều.
“Hả?”
Đến lượt Cố Phiếm nhiều miệng, hắn không thể tin những gì hắn nghe được, muốn cười.
“Ly hôn?”
Từ "ly hôn" được hỏi lại.
Cận Ngộ mặt mày bất động, bình tĩnh dị thường.
Hắn nhìn Lâm Mộ Lý, cứ như vậy u ám nhìn cô.
Đợi đến khi Lâm Mộ Lý theo lời của hắn tiếp.
Mặt mày nàng nhẹ nhàng cong lên, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.
“Phải, tôi nɠɵạı tình, chồng tôi không chịu ly hôn với tôi.”
Lúc lời này kết thúc, Cố Phiếm lại lần nữa buồn cười.
Bất quá hắn nghiêng đầu đi, không để Lục Hướng Vãn nhìn thấy.
Tiếp theo, Lâm Mộ Lý cất bước đi tới trước mặt hai người, đầu tiên là gật đầu với Lục Hướng Vãn.
“Cô Lục, đã lâu không gặp.”
Cô nâng cằm lên, cổ thon dài, rất xinh đẹp.
“Không ngờ lại có duyên như vậy, chồng cô tiếp nhận vụ án của tôi.”
Trong lời nói kiều mị, lại như thế nào cũng nghe ra có mùi vị khó hiểu.
Vẻ mặt Lục Hướng Vãn khẽ chậm lại, không biết nên tiếp lời như thế nào.
Lâm Mộ Lý sau đó lộ ra nụ cười, nhìn về phía Cận Ngộ.
Cô đưa tay giơ túi giấy tờ trong tay về phía hắn, đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn chằm chằm hắn.
“Cận Luật, tài liệu khởi kiện, tôi đã chuẩn bị đầy đủ”
Người đàn ông không trả lời.
Vẻ mặt hắn không mặn không nhạt.
“Cố Phiếm, cậu giải quyết vụ án này đi, tôi có việc.”
Cố Phiếm đột nhiên bị gọi tên bước đi vào trong, vẻ mặt lười biếng thong thả bước đi, vừa đi vừa nói.
“Tôi làm sao có thể giải quyết vụ án của cậu, tôi còn có khách hàng, lão Ngộ, tự cậu xử lý đi”
Không thể không nói, Cố Phiếm quá thức thời.
Lâm Mộ Lý thiếu chút nữa phát lì xì cho hắn.
Sau khi Cố Phiếm rời đi, nhất thời, bầu không khí đóng băng.
Lục Hướng Vãn nhéo nhéo ống tay áo, sau đó ngẩng đầu, ôn hòa nói với Cận Ngộ.
“Cận Ngộ, hôm nay em mang theo quyển sách vẽ, sẽ không buồn đâu, có thể chờ anh.”
Lục Hướng Vãn dứt lời, Lâm Mộ Lý hai tay vòng quanh ngực, cười duyên.
Xem ra lời nói của Lâm Mộ Lý lúc trước vẫn khiến cho Lục Hướng Vãn hoài nghi.
Bằng không Lục Hướng Vãn cũng sẽ không đề xuất, muốn ở chỗ này chờ hắn.
Theo tính tình Lục Hướng Vãn, vẽ tranh là đương nhiên nếu là đi nơi yên tĩnh vẽ, chứ không phải trong một công ty luật ồn ào.
Cận Ngộ đưa tay vuốt ve mái tóc của Lục Hướng Vãn, trong giọng nói có thêm vài phần sủng nịch.
“Vậy thì đến văn phòng của anh đi.”
Lục Hướng Vãn gật đầu.
Tiếp theo, Cận Ngộ nhìn thoáng qua Lâm Mộ Lý, thản nhiên phun ra mấy chữ.
“Đi với tôi đến phòng tiếp khách.”
Lâm Mộ Lý rũ tầm mắt xuống, lơ đãng quét tới chiếc nhẫn lóe sáng trên ngón áp út của hai người, nhất thời không thể rời mắt.
Trên chiếc nhẫn khảm kim cương lấp lánh lóe sáng chói mắt, đẹp thật, chính là có chút chướng mắt cô.
Cô nhớ trước đây người đàn ông này không đeo nhẫn.
Lục Hướng Vãn cũng vậy, nhưng có lẽ Lục Hướng Vãn là vì vẽ tranh.
Trên mặt Lâm Mộ Lý thu lại nụ cười, cô đưa túi giấy tờ trên tay cho người đàn ông.
“Không cần, giao một chút tài liệu mà thôi, cũng không làm chậm trễ thời gian quý báu của Cận Luật.”
Tầm mắt cô vẫn nhìn chiếc nhẫn ở ngón áp út của hắn, thẳng đến khi nói xong, cô mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Sắc mặt cô nhợt nhạt.
Không thể nói tốt, cũng không thể nói không tốt.
Tầm mắt của cô nóng rực như vậy, làm sao hắn có thể không chú ý tới.
Hắn vô thức chạm vào ngón tay của mình, nhưng cũng không đặt tay ra sau lưng..
Mà là, để cho cô nhìn kĩ.
Khóe miệng Lâm Mộ Lý nhếch lên, xoay người, muốn rời đi.
Một giọng trầm trầm phát ra từ văn phòng cách đó không xa.
“Không cần khách khí.”
Chỉ là bốn chữ, khiến Lâm Mộ Lý theo bản năng đảo mắt.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục giày da, đeo kính vàng, dáng người cao lớn, đôi lông mày đẹp trai hơi nhếch lên, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa bên phải điếu xì gà, đang bước ra từ phòng tiếp khách.
Đi bên cạnh là một người đàn ông trung niên, hắn nhìn thấy Cận Ngộ đang nhìn lại, trầm giọng.
“Cận Ngộ ở đây, giới thiệu cho cậu, vị này là Hoắc Chính, vừa mới từ Mỹ trở về, anh ấy sẽ là người đảm nhận vị trí của cậu khi đơn xin xuất nɠɵạı của bạn được duyệt”