Ngày hôm sau, sáng sớm.
Lâm Mộ Lý dựa vào tường với ly nước trên tay, không chớp mắt nhìn người đàn ông đứng trên ban công cách vách đưa lưng về phía cô.
Lúc này Cận Ngộ lẳng lặng đứng dưới ánh sáng, áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần tây đen phác họa vóc người cao ngất.
“Cận Luật hôm nay như thế nào không né tôi?”
Cận Ngộ nghe được động tĩnh phía sau, đầu tiên là thân thể cứng đờ, sau đó lại quay đầu nhìn lại.
Lâm Mộ Lý nhìn phản ứng hơi chậm chạp của hắn, muốn cười.
Hắn cho rằng cô thật sự không dậy nổi?
Ánh mắt sâu thẳm của Cận Ngộ hướng về phía cô, ánh mắt đen nhánh nặng nề dưới ánh sáng sáng có vẻ mị hoặc mười phần.
“Đã dậy rồi thì trả chìa khóa lại cho tôi.”
Người đàn ông này….
Giống như không có chìa khóa thì giữa bọn họ sẽ không có đề tài gì để nói vậy.
Lâm Mộ Lý lần đầu tiên đối với hắn mặt không chút thay đổi, đầu lưỡi đẩy qua hàm trên.
Giọng nói của cô trong trẻo lạnh lùng, dường như có chút khó chịu.
“Đến nhà tôi mà lấy”
Cận Ngộ mắt đen khẽ lóe lên.
Lâm Mộ Lý cười nhạo hắn, “Cận Luật không dám?”
Người đàn ông im lặng.
Biết hắn không dám, cô thu tầm mắt lại, ngửa đầu trực tiếp uống ly nước trên tay, uống không còn một giọt nào.
Còn chưa nuốt xuống họng.
“Được”
Giữa môi mỏng của người đàn ông phát ra một âm thanh trầm thấp.
Lâm Mộ Lý đột nhiên không thể nuốt nước trong cổ họng, bị lời nói của hắn làm cho sợ đến mức nghẹn lời.
Khụ khụ khụ
Cô vỗ ngực không ngừng ho khan, ho không được.
Sau đó, một câu nói lạnh lùng.
“Mở cửa cho tôi.”
Hắn nói xong, xoay người đi ra khỏi ban công.
Khóe miệng Lâm Mộ Lý giật giật, cô nhìn về phía bầu trời xanh trắng.
Hôm nay mặt trời cũng không mọc từ phía tây.
Cộc cộc
Ngoài cửa rất nhanh truyền đến một trận tiếng gõ cửa trầm ổn hữu lực.
Lâm Mộ Lý đi tới cửa mở cửa, cô ôm hai tay, ung dung nhìn hắn.
“Tôi cho rằng Cận Luật không dám.”
Cận Ngộ không nói gì, lạnh nhạt nhìn cô.
Nữ nhân lúc này mặc một thân váy ngủ mỏng manh, dáng người xinh đẹp như ẩn như hiện.
Cô chớp chớp đôi mắt trong suốt, khóe miệng cong lên.
“Vào ngồi?”
Sau đó, cô di chuyển cơ thể của mình làm cử chỉ mời hắn.
“Không cần.”
Giọng nói của người đàn ông ảm đạm vài độ.
Khóe mắt Lâm Mộ Lý nhướng lên, cô vén mái tóc buông xuống bên vai, khóe môi hơi cong lên.
“Không cần chìa khóa sao? Chìa khóa ở trên ghế sofa, tự mình vào lấy.”
Lúc dứt lời, Cận Ngộ không nhúc nhích.
Giống như cô là một con cáo xảo quyệt còn hắn là một thợ săn khôn ngoan, đã sớm nhìn thấy cách tiếp cận của cô.
Lâm Mộ Lý cũng không tức giận, cô xoay người đi vào trong, đôi dép trong nhà màu bạc nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất, để lại người đàn ông ở cửa.
Cô đi tới sofa, hai chân dài mảnh khảnh lộ ra ngoài váy ngủ đặt lên bàn trà một cách khêu gợi.
Cô lười biếng tựa ra ghế, mái tóc dài xõa tung trải sau lưng sô pha, mắt nhắm nghiền.
“Cửa mở, Cận Luật còn sợ tôi làm cái gì sao?”
Nam nhân mắt đen như mực, cất bước đi vào.
Nghe được tiếng bước chân trầm ổn của hắn, khóe miệng Lâm Mộ Lý nhếch lên một nụ cười.
Cho đến khi hắn khom người tìm một vòng trên sô pha không phát hiện ra chìa khoá, đi đến bên cạnh cô hỏi.
“Đâu?”
Lâm Mộ Lý mở mắt ra.
Cô bất thình liệt đứng dậy, dùng lực lượng ngang ngược trực tiếp đẩy ngã hắn.
Thân thể mềm mại của nữ nhân dán lên người hắn, phả về phía hắn là mùi hương hoa mộc lan dễ chịu của cô.
Sắc mặt Cận Ngộ trầm xuống, hắn nắm lấy chân cô, dùng sức túm lấy, muốn kéo cả người cô xuống.
Kết quả là, người phụ nữ này đã chơi xấu, cô dùng chân đá sang một bên, giống như đánh ngang, trực tiếp ngồi trên người hắn.
Cô rất đắc ý, “Cận Luật là muốn để tôi ngồi vào lòng?”
Cô vừa nói, bàn tay thon dài cứng rắn nắm chặt cổ tay hắn, một tia ấm áp tập trung ở cổ tay hắn, chạy dọc theo cổ tay cho đến lòng bàn tay hắn.
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm cô, cổ họng siết chặt, hô hấp có chút loạn.
“Xuống”
Lâm Mộ Lý nhếch khóe miệng cười.
Cô không xuống.
Nam nhân đưa tới cửa, sao có thể không sơ múi được đây
Lâm Mộ Lý đột nhiên cúi xuống ngửi cổ hắn, hơi thở nóng bỏng phả vào khiến người đàn ông trong nháy mắt cứng đờ.
“Nhưng thân thể của anh không muốn tôi đi xuống, Cận Luật, thân thể của anh phản bội anh”
Lâm Mộ Lý vừa nói vừa hơi chống người lên, nâng hông lên cao giữa hai chân rồi nhẹ nhàng ngồi xuống lửa nóng đang nổi lên giữa quần tây của hắn.
Giáp Ngộ trực tiếp hừ nhẹ một tiếng, toàn thân tê dại, hai chân không tự chủ được hơi hướng lên đỉnh một cái.
Trong nháy mắt hắn đỉnh, Lâm Mộ Lý cũng hừ một tiếng.
“Ưm……”
Chỉ là lực đa͙σ khẽ đỉnh, làm cho cô cách qυầи ɭóŧ cảm giác được lớp cứng rắn giấu trong quần tây kia.
Một tiếng mềm mại này của nữ nhân, trực tiếp làm cho Cận Ngộ không kiềm chế được.
Có sóng nhiệt từ xương cốt tứ chi bốc lên, hắn dùng hết khả năng tự chủ để vùng ra.
Người phụ nữ đột nhiên buông lỏng hai tay, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy thắt lưng hắn, thân hình tuyệt mỹ ngoan ngoãn phủ trước ngực hắn.
“Ưm…… Cận Ngộ, không cần.”
Cô gọi là Cận Ngộ?
Thanh âm làm nũng, uyển chuyển muốn chết, còn mang theo một chút tìиɧ ɖu͙©.
Nghe vào tai hắn, quả thực không khác gì sắc dụ.
Hắn ẩn nhẫn nhắm mắt lại, hai tay nắm lấy cánh tay cô, muốn kéo xuống.
Người phụ nữ ôm hắn gắt gao và treo trên người hắn như một con khỉ.
Cô ở trong lòng hắn giương mắt nhìn hắn, đuôi lông mày hơi cong lên, câu người đến cực điểm.
Trái phải ngày hôm qua đều hôn, Cận Luật không có đường quay đầu.
Nói xong, cô thừa dịp hắn hơi lơ đãng, hai tay ôm cổ hắn.
Cận Ngộ vừa định tránh ra, nhưng đã bị hôn.
Nụ hôn này bất ngờ không kịp đề phòng, dùng sức lại mãnh liệt.
Đầu lưỡi khéo léo của cô đẩy đôi môi mỏng như dao gọt của hắn, mạnh mẽ chui vào, đảo qua từng chỗ trong khoang miệng hắn, lại quấn quanh đầu lưỡi mềm mại của hắn.
“Ưm”
Lâm Mộ Lý mềm mại ưm ư một tiếng.
Càng thêm muốn mạng.
Cận Ngộ nghe tiếng kia, cổ họng hắn thắt lại, hơi thở gấp gáp hỗn độn.
Một phen quấn quýt, chỉ chốc lát sau, hô hấp của hai người đều trở nên nặng nề.
Nhận ra người đàn ông muốn kéo lý trí trở lại, muốn đẩy cô ra.
Cô ở giữa môi hắn, nỉ non dụ dỗ hắn.
“Anh sắp phải đi rồi, đừng trốn tránh tôi được không?”
Cô rưng rưng đôi mắt lay động long lanh nước nhìn nam nhân.
“Chờ anh đi rồi, không còn Lâm Mộ Lý quấn lấy anh nữa.”
Đã có mở đầu liền rất khó kiềm chế.
Cô chậm rãi đưa tay xuống, tay cách quần tây của hắn phủ lên lửa nóng nhô cao, nhẹ nhàng vuốt ve.
Vuốt ve làm hắn trực tiếp hít sâu một hơi.
“Cận Ngộ, cùng em phóng túng đi.”
Trên tay cô bắt đầu gia tăng lực trên tay, bỗng nhiên vội vàng muốn nhìn phản ứng kịch liệt hơn của hắn dưới sự khiêu khích của cô.
Đúng lúc đó…
Chung Tử Dương nghênh ngang đi vào, cậu nhìn thấy Lâm Mộ Lý ngồi trên người người đàn ông, câụ nâng kính râm trên mặt lên.
“Ôi mẹ ơi, Lâm Mộ Lý, chị làm động tĩnh lớn như vậy, không đóng cửa sao?”
Tiếp theo cậu còn như không có chuyện gì xảy ra chào hỏi Cận Ngộ.
“Chào anh rể.”