Lâm Khinh Ngữ ngẩn đầu nhìn Tô Dật An trong lúc lơ đãng bốn mắt giao nhau, không giống với lúc tranh luận với nhau trong lớp vào buổi sáng. Lâm Khinh Ngữ sửng sốt sau một cái chớp mắt, trong lòng giống như một bị một sợi dây thừng siết chặt, đột nhiên làm cho người ta nhất thời không biết phải làm sao.
Cô hoảng hốt vội vàng dời tầm mắt.
Ánh mắt nhìn khắp nơi, lại không nhìn thấy Tô Dật An.
Suy nghĩ nhiều. Tô Dật An giải thích: Tôi chỉ muốn biến lại thành người, cô hở một chút là tận lực trốn tránh. Anh cũng ngẩng đầu nhìn về hướng khác: Biến trở về thành người cũng giống như là một nguyện vọng, mới có thể trở thành sự thật.
Lâm Khinh Ngữ trầm mặt chớp mắt một cái, rồi lại thở phào nhẹ nhõm: A...
Cho nên... Giọng Tô Dật An nặng nề vang lên, gợi lại sự chú ý của Lâm Khinh Ngữ.
Lâm Khinh Ngữ ngẩng đầu nhìn anh: Cái gì?
Hiện tại cô nên cầu nguyện đi.
Cầu nguyện? Lâm Khinh Ngữ nhìn Tô Dật An, những lời nói của anh quanh quẩn trong đầu, chỉ cần những gì cô tìm mà Tô Dật An cũng muốn, vậy nhất định sẽ thành sự thật ở thế giới này, nói cách khác, ở thế giới này giấc mơ của hai người bọn họ sẽ trở thành sự thật.
Ánh mắt Lâm Khinh Ngữ bỗng nhiên giống như một tia laser phát sáng: Được! Cô vươn ngón tay bắt đầu nói: Đầu tiên, tôi hy vọng không rớt cuối kỳ, vì tôi muốn lấy học bổng cho học kỳ sau. Tiếp theo, tôi hy vọng nam thần của tôi biến thành cong, như vậy tôi có thể thân mật với cậu ấy. Sau đó, tôi hy vọng có một việc làm thật tốt, tốt nhất lương tháng đầu tiên vừa vào công ty được một vạn...
Tô Dật An đen mặt, tức giận ngắt lời cô: Tôi sẽ không cho cô những ước nguyện này.
Lâm Khinh Ngữ bị ngắt lời phá tan mộng đẹp, mất hứng: Vậy thì cầu nguyện cái gì?
Trở về, trở lại thế giới trước kia. Lập tức, lập tức.
Lâm Khinh Ngữ nhìn Tô Dật An trầm mặt thật lâu: Cái gì? Giọng điệu nghi vấn của cô không biết quanh quẩn mấy vòng mới ngừng lại, Lâm Khinh Ngữ nghiêng tai đến trước mặt Tô Dật An: Excuse me?
Tô Dật An dằn lại tính tình giải thích: Ở thế giới này sẽ làm cho nguyện vọng của chúng ta trở thành sự thật, nếu như vậy, biện pháp duy nhất để rời khỏi nơi này là chúng ta phải có cùng ước nguyện hy vọng có thể trở về.
Tôi biết. Đạo lý dễ hiểu như vậy anh không cần giải thích với tôi, nhưng chẳng lẽ trước kia anh chưa từng nghe tôi nói qua sao? Biểu tình của Lâm Khinh Ngữ có hoang mang, mờ mịt, ghét bỏ, buồn cười còn có chút tức giận: Anh không biết tôi muốn biến thành đàn ông sao? Hiện tại rất không dễ dàng tôi mới biến thành đàn ông, cuộc sống rất hạnh phúc khoái hoạt, anh kêu tôi trở về?
Đương nhiên là phải về. Biểu tình của Tô Dật An nghiêm túc đứng đắn: Cô vốn không thuộc về nơi này.
Trước kia không phải, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn thuộc về nơi này. Tôi còn rất thích ứng với nơi này, rất muốn tiếp tục, liên tiếp, ở lại nơi này, ở đây, nơi này! Lâm Khinh Ngữ kiên định nói: Tôi tuyệt không muốn trở về, còn anh, nên sớm bỏ ý nghĩ muốn tôi có nguyện vọng này đi.
Lâm Khinh Ngữ nói xong, quay người chuẩn bị bỏ đi, dù sao cô cũng biết mục đích của Tô Dật An, cũng đã biểu đạt lập trường của mình, không còn chuyện gì để nói nữa. Nhưng cô vừa bước được một bước, Tô Dật An đã tiến lên nắm chặt cánh tay cô.
Nắm lấy cánh tay tráng kiện rắn chắc,