Tống Khiên Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời đang tối dần, nghe mẹ hỏi liền quay sang: “Mẹ nghĩ gì vậy, sao con lại giận mẹ được.”
Lời cô nói chẳng khiến Ôn Thanh nhẹ lòng chút nào.
Bà quan sát nét mặt cô. Dù cô đang cười, vẫn ngồi bên cạnh bà, nhưng Ôn Thanh biết cô chỉ đang giữ vẻ ngoài hoà nhã. Cô không còn là đứa con gái hay sà vào lòng mẹ làm nũng nữa rồi.
Là từ khi nào bắt đầu như vậy? Năm 19 tuổi? Hay từ 13? Hay sớm hơn nữa...
Nhưng bà biết, tất cả thay đổi từ sau chuyện năm đó.
Bà nhìn cô đầy phức tạp: “Mẹ biết con không vui. Sau chuyện đó, con chẳng bao giờ chủ động về nhà nữa. Chẳng phải vì giận mẹ sao? Nhưng mẹ thật sự bất lực.”
“Mẹ à.”
Tống Khiên Vũ rút tay ra, có chút không kiên nhẫn.
Ôn Thanh ngẩn người.
Nhìn bàn tay trống rỗng, cảm giác tội lỗi và xót xa như trào dâng.
Bà mím môi, mắt đỏ hoe, lẩm bẩm: “Mẹ biết con giận. Năm đó là mẹ sai. Nhưng nếu Hạ Tu Nghiêu không thích Lam Lam, sao có thể chấp nhận con bé là bạn gái, rồi dẫn ra nước ngoài? Mẹ từng nói rồi, đàn ông ai chẳng ham sắc. Hạ Tu Nghiêu rồi cũng sẽ thích kiểu người như Lam Lam thôi.”
Kiểu người như Lam Lam?
Nóng bỏng quyến rũ?
Ôn Thanh đúng là biết nói lời sát thương.
Tống Khiên Vũ ánh mắt lướt qua chút giễu cợt.
Bà lại muốn nắm tay cô, nhưng nửa chừng lại rụt về, nhẹ giọng nói: “Khiên Vũ, tha thứ cho mẹ được không? Sau này mẹ sẽ tìm cho con người tốt hơn. Đừng nghĩ tới Hạ Tu Nghiêu nữa nhé?”
Tống Khiên Vũ đương nhiên nhận ra nét mặt bà, cô day trán, vài giây sau thì chủ động nắm tay lại, mỉm cười: “Mẹ, con hết thích anh ấy lâu rồi. Giờ con có bạn trai rồi. Đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, lại yêu thương con nữa. Mẹ đừng lo.”
Ôn Thanh nghi ngờ: “Không lừa mẹ chứ? Có người như vậy sao không dắt về cho mẹ xem?”
“Con sao lừa được. Chờ chị gái đính hôn, con sẽ đưa anh ấy tới. Mẹ chắc chắn sẽ thích.”
Ôn Thanh thấy cô nói có vẻ thật, dù còn nghi ngờ nhưng lòng cũng dịu đi.
Bà gật đầu, giọng hơi nghẹn: “Được, mẹ đợi.”
Tống Khiên Vũ nhìn về phía phòng làm việc tầng hai, ánh đèn sáng rực, tưởng như nghe được cả tiếng cười nói bên trong.
Sau một lúc trò chuyện, điện thoại cô reo lên.
Là tin nhắn từ Tư Đình Dã hỏi cô có về không.
Cô không trả lời, quay sang tìm cớ nói với mẹ là trường có việc rồi rời đi.
Trước khi đi, Ôn Thanh dúi cho cô một bình giữ nhiệt đựng nước gừng đỏ, dặn cô đừng đụng nước lạnh trong kỳ kinh.
Cô gật đầu, nhưng ra khỏi biệt thự thì đổ hết nước vào bụi cỏ, đặt bình lại cạnh cửa.
Sau đó rút điện thoại gọi xe, nhưng vì ở ngoại thành nên mãi không ai nhận.
Cô bực bội chậc một tiếng, vừa định gọi cho Tư Đình Dã thì một chiếc Audi đen trờ tới.
Cô ngẩng lên, thấy gương mặt quen thuộc sau lớp kính xe, anh mỉm cười nhìn cô.
Cô cong môi, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Anh cúi người cài dây an toàn cho cô.
Hừ, trước mặt thì tránh như tránh tà, sau lưng lại chủ động tiếp cận.
Thú vị thật.
Xe nhanh chóng lăn bánh. Cô nghiêng đầu nhìn anh. Gương mặt đẹp trai, mắt sâu, mũi cao, môi mím chặt, cổ trắng ngần, yết hầu quyến rũ...
Nhìn vài giây rồi quay đi, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Cả đoạn đường không ai nói gì.
Xe dừng, anh nói: “Tới rồi.”
Cô "ừ" một tiếng, theo anh vào thang máy, vào căn hộ quen thuộc.
Anh đưa cô đôi dép mới: “Không có dép nữ, dùng tạm nhé.”
Cô nhìn quanh, không thấy đồ phụ nữ nào. Vừa đổi dép vừa nói: “Chị gái em chắc từng đến rồi nhỉ?”
Anh búng trán cô.
“Đau đấy!” cô hét lên.
Anh đi rót nước. Cô ôm gối ngồi trên sofa, nhìn xung quanh. Căn hộ vẫn giống như xưa, không thấy dấu vết người thứ hai.
Anh đưa cô cốc nước: “Uống chút nước đi.”
Cô uống một ngụm, cau mày rồi đưa lại cốc: “Vị lạ.”
“Lạ chỗ nào?”
Anh cầm cốc, uống thử, vuốt chỗ miệng cốc cô vừa uống. Thấy cô im lặng, môi bĩu, mắt như sắp rơm rớm.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xuống bụng cô, chợt nhớ ra: “Xin lỗi.”
Anh đi vào bếp. Cô nhìn theo.
Cô từng bị đau bụng kinh, mỗi lần đến tháng, anh đều chuẩn bị sẵn thuốc và nước gừng, không cho cô đụng nước lạnh, quần áo cũng giặt cho cô.
Dù lần này chưa đến kỳ, cô chỉ muốn thử anh thôi.
Anh lấy gói đường đỏ, pha nước, khuấy đều, thử nhiệt rồi đưa cô: “Chỉ có đường đỏ, uống tạm vậy.”
Lời anh vẫn nhẹ nhàng như xưa, chỉ khác là anh thêm hai chữ "tạm vậy".