Khinh Dã

Chương 12: Có nhiều thứ em có thể làm, chẳng hạn như...

Trước Sau

break

CHƯƠNG 12: CÓ NHIỀU THỨ EM CÓ THỂ LÀM, CHẲNG HẠN NHƯ...

“Bé con à, anh cũng rất muốn đồng ý với em, chỉ là...”

Trong cuộc gọi video, Tư Đình Dã hơi cúi mắt xuống, ra vẻ có chút khó xử.

“Chỉ là đóng kịch thôi.”

Tống Khiên Vũ chớp mắt, chưa đợi anh nói tiếp đã lên tiếng:
“Quan hệ thật giữa chúng ta vẫn giữ nguyên, hợp thì tiếp, không hợp thì nghỉ. Hiện tại em chỉ cần anh giúp em diễn một vai, nếu anh đồng ý thì tối mai đi ăn với em một bữa.”

“Ra là vậy hả—”

Giọng cười trầm thấp từ trong cổ họng người đàn ông vang lên, kéo dài và đầy ẩn ý.

Anh dập tắt tàn thuốc nơi đầu ngón tay, ánh mắt nhìn cô nghiêm túc hơn:
“Nếu anh đồng ý, em cho anh lợi ích gì?”

Tư thiếu gia đúng là có bản lĩnh làm cao.

Tống Khiên Vũ thừa nhận, cô và anh ta là cùng một loại người — đều không phải kiểu trong sáng gì cho cam.

“Ngày mai... em qua chỗ anh.” – Cô nói.

Tư Đình Dã lắc đầu: “Đổi cái khác đi.”

“Anh biết không? Em thật ra cũng có thể tìm người khác.” – Cô nhướng mày, cố tình dằn nhẹ.

Một bữa tối đổi lấy một đêm, nghe kiểu gì cũng thấy anh được lời.

Dĩ nhiên anh sẽ đồng ý, chỉ là không dễ gì chiều theo ý cô ngay lập tức.

“Đi cũng được thôi.” Anh cười tà.

 “Vậy em dọn về ở lại chỗ cũ đi?”

Tống Khiên Vũ: “…”

Thật muốn nói với anh ta rằng — chính cô cũng đâu có lựa chọn.

Cô liếm nhẹ môi, cong mắt cười quyến rũ:
“Xem biểu hiện tối mai của anh thế nào đã.”

Khoảng 5 giờ chiều hôm sau, Tống Khiên Vũ vừa ra khỏi thư viện thì nhận được điện thoại từ Hạ Tu Nghiêu.

“Tối nay anh đưa em đi ăn. Nửa tiếng nữa anh tới đón.”

Tống Khiên Vũ đáp: “Được.”

Anh im lặng vài giây rồi lại nói thêm một câu:
“Chỉ là ăn cơm thôi, đừng nghĩ nhiều.”

“Em biết rồi.” – Cô dứt khoát cúp máy.

Cô chẳng tin chỉ đơn giản là đi ăn cơm.

Chưa đầy một phút sau, cuộc gọi khác đến từ Ôn Lam.

“Khiên Vũ à, tối nay mình cùng ăn bữa cơm nhé. Đặt chỗ ở Thanh Thủy Loan rồi. Hạ Tu Nghiêu tan lớp xong sẽ tiện đường đón em luôn.”

**Thanh Thủy Loan – nhà hàng năm sao nổi tiếng ở Giang Thành, còn là điểm hẹn quen thuộc của các cặp đôi trên mạng.

Tống Khiên Vũ giả vờ tò mò:
“Quanh đây cũng nhiều chỗ ăn mà chị, sao phải đến tận đó?”

Ôn Lam cười ngọt ngào:
“Tới nơi em sẽ biết thôi. Nhớ ăn diện lên nhé, mặc cái váy chị mua cho em lần trước ấy.”

Cô ta định giở chiêu gì, Tống Khiên Vũ đại khái cũng đoán được.

Nếu đã vậy, cô đành làm theo mong muốn của chị ta.

Về đến ký túc, cô tắm rửa rồi chọn chiếc váy ôm sát màu rượu vang nổi bật nhất trong đống đồ hôm trước. Ngoài khoác thêm áo khoác dạ đen kiểu Chanel.

Trang điểm xong xuôi, sắc sảo mà không kém phần quyến rũ.

Triệu Điềm nhìn cô trầm trồ:
“Khiên Vũ, cậu thật sự quá xinh. Nếu tớ là con trai, nhất định sẽ theo đuổi cậu!”

“Thật à?” – Tống Khiên Vũ nghiêng đầu cười. – “Không phải con trai cũng có thể theo đuổi mà, tình yêu mà, làm gì có giới tính.”

Triệu Điềm phì cười:
“Vậy tớ theo đuổi cậu nhé, còn cơ hội không?”

Tống Khiên Vũ đeo túi xách da đen lên vai, vừa mở cửa vừa quay đầu nở nụ cười chói lóa:
“Cơ hội là do mình tự tạo ra, Tiểu Điềm, cố lên!”

“…Cậu đó!” – Triệu Điềm bật cười. – “Nếu không phải lòng tớ đã có người, lại biết cậu đang đùa, tớ thật sự có ngày bị cậu làm cho mê mẩn mất.”

“Tớ đợi đấy.” – Tống Khiên Vũ nháy mắt trêu rồi đóng cửa lại.

Ngay khi cửa vừa khép, nụ cười trên môi cô cũng tắt đi. Cô lấy điện thoại nhắn tin cho Tư Đình Dã.

Vừa định cất máy thì lại có thông báo hiện lên.

"H muốn kết bạn với bạn."

Ồ... anh ấy muốn kết bạn lại?

Cô suy nghĩ một giây, rồi bấm đồng ý.

Rất nhanh, màn hình hiển thị: “Đối phương đang nhập…”

Cô định chờ xem Hạ Tu Nghiêu nhắn gì, nhưng mấy giây sau lại biến mất, rồi lại hiện lên.

Cứ như vậy vài lần, nửa phút trôi qua cũng không có dòng nào được gửi.

Tống Khiên Vũ cười nhạt, tắt màn hình, cất điện thoại vào túi xách.

Ra khỏi khu ký túc, cô nhìn thấy chiếc Audi đen đang đậu dưới gốc cây gần cổng.

Người đàn ông trong xe nghiêng đầu tựa vào cửa kính, một tay chống trán, tay kia cầm điện thoại, ngón tay lướt đi rồi lại dừng, mày hơi nhíu.

Biểu cảm như muốn nói rồi lại thôi của anh khiến cô thấy thú vị.

Cô khoanh tay, đứng cách chừng mười mét, lặng lẽ quan sát anh.

Chừng mười phút sau, điện thoại trong túi rung lên.

H: Xuống đi, anh đến rồi.

Cô lướt mắt qua tin nhắn, rồi nhét lại vào túi, đi về phía xe.

Đến nơi, cô gõ nhẹ vào cửa ghế phụ.

Người đàn ông trong xe hạ cửa kính xuống. Giây phút ánh mắt họ chạm nhau, Tống Khiên Vũ bắt gặp trong mắt anh lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Cô không nói gì, mở cửa ghế sau chui vào:
“Là chị bảo anh đến đón em?”

Hạ Tu Nghiêu liếc nhìn gương chiếu hậu, khẽ gật đầu.

“Chị ấy hào phóng thật đấy.” – Cô bật cười. – “Không sợ em làm gì anh sao?”

Hạ Tu Nghiêu hỏi lại:
“Em có thể làm gì anh?”

Tống Khiên Vũ khẽ nhướng mày:
“Nhiều lắm chứ. Ví dụ như…”

Cô nhìn vào gương chiếu hậu, mỉm cười:
“Anh muốn em làm gì, em đều sẵn lòng đấy, anh à.”

Đôi mắt đen sâu của Hạ Tu Nghiêu nhìn cô, bắt gặp ánh mắt đầy tinh quái kia, yết hầu khẽ chuyển động. Một lát sau, anh nói:
“Anh không cần em làm gì cả. Em nên tập trung viết luận văn, sớm hoàn thành tốt nghiệp đi.”

Giả vờ đoan chính quá nhỉ.

Tống Khiên Vũ mất hứng đùa tiếp, rút điện thoại ra chơi game.

Hạ Tu Nghiêu quay lại chuyên tâm lái xe.

Suốt quãng đường không ai nói gì, trong xe chỉ còn lại tiếng nhân vật trong game hét hò đánh nhau.

Không vào form, chơi mãi cũng toàn thua. Tống Khiên Vũ bực mình thoát game, mở danh sách bạn bè, định xoá cái tên "J".

Tay vừa chạm vào nút xoá lại khựng lại.

Cô lặng lẽ ngẩng lên nhìn gương chiếu hậu.

Người đàn ông kia đang tập trung lái xe, nét mặt bình thản, dáng vẻ thư sinh nhã nhặn khiến người ta vừa ghét vừa muốn phá vỡ.

Nếu đã dâng tới tận miệng, thì đừng trách em không khách khí.

Tâm trạng cô bỗng trở nên rất tốt.

Cô cất điện thoại, khép mắt nghỉ ngơi.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại.

Hạ Tu Nghiêu xuống trước, vòng ra mở cửa sau cho cô. Cơ thể anh hơi cúi xuống, một tay đặt lên mui xe, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt đang yên lặng của cô trong xe.

“Đến nơi rồi, Khiên Vũ.” – Giọng anh nhẹ nhàng vang bên tai.

Tống Khiên Vũ hé mắt nhìn anh một cái rồi lại nhắm lại:
“Cho em ngủ thêm chút nữa.”

Nói rồi trở mình quay lưng về phía anh.

Hạ Tu Nghiêu nhìn động tác làm nũng của cô, không kìm được khẽ bật cười.

“Em à, đến rồi.”

Anh cúi người hơn, định gọi cô dậy, tay đặt lên vai thì...

Cô đột ngột xoay người, ngả thẳng vào lòng anh.

“Anh ơi, ôm em một cái ~”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc