Khiêu Vũ Cùng Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Chương 3: Ép Hôn

Trước Sau

break

 

“ Đàn ông tạo nên đàn ông ”chú cô nói từ đầu chiếc bàn ăn bằng gỗ sồi cũ, trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

“Nhưng, mặc dù chúng ta đã dạy dỗ nhiều điều và nỗ lực không biết mệt mỏi để duy trì truyền thống, mỗi đêm Halloween, chúng ta lại quên câu nói đó khi chúng ta ẩn mình đi. Sợ hãi một điều gì đó đã không được nhìn thấy trong nhiều năm. Kỵ sĩ không đầu...” ông chế giễu.

 

“Một tai họa lớn cho một xã hội tốt. Một tên trộm phụ nữ. Một bóng ma khát máu.”

 

Eleanor ngước lên khỏi chiếc đĩa đã trống từ lâu, lờ đi cơn đau thắt trong dạ dày đòi hỏi thêm thức ăn. Chiếc bàn ăn ngăn cách họ có thể dễ dàng ngồi được mười hai người, nhưng chỉ có hai chiếc ghế trong phòng. Ghế của ông ấy ở trên cùng, và ghế của cô ở phía sau cùng, nhưng không phải ở đầu đối diện. Không, cô ngồi ở mép bàn, vị trí xa nhất. Đó là cách ông ấy giữ vững vị trí của mình trong cả ngôi nhà và thế giới. Ông ấy muốn cô biết trong nhà này ai là chủ. Nhưng cô biết thân phận mình mà đâu cần thiết để ông ấy tỏ ra như vậy.

 

Ánh mắt của chú cô rời khỏi cửa sổ khi ông từ từ quay đầu lại đối diện với cô. Ông nhìn cô từ trên xuống dưới, nhai miếng thịt bò béo ngậy của mình.

 

"Không có luật pháp và trật tự, không có quy tắc và sự tuân thủ, chúng ta chẳng khác gì những sinh vật thú tính mà đe dọa sẽ nuốt chửng chúng ta.” ông ấy nói. Ánh mắt tính toán của ông nhìn như muốn phân tích cô đang nghĩ gì, nhưng cô biết tốt hơn là không nên nói trước.

 

“Cháu có đồng ý không?”

 

"Vâng, chú ạ,"cô đồng ý, lời nói thốt ra nhanh chóng và nhỏ nhẹ.

 

“Về phần nào?”

 

"Cái gì cơ ạ?"

 

“Eleanor, cháu đồng ý với phần nào? Luật pháp và trật tự hay quy tắc và sự tuân thủ?”

 

Cô khẽ lắc đầu, lông mày nhíu lại.

 

"Không phải là một sao?"

 

Ông Carver lè lưỡi.

 

"Không phải vậy đâu."ông ta càu nhàu khi với tay lấy ly rượu vang đỏ gần cạn.

 

"Mặc dù chú sẽ không để bụng chuyện đó với cháu đâu. Cháu vẫn chưa kết hôn. Chồng cháu sẽ truyền đạt những lời dạy tốt đẹp của nó cho cháu."

 

“Vâng, chú ạ. Tuy rằng cháu không được mọi người săn đón, nhưng cháu vẫn sợ.”

 

Eleanor nhìn thái độ bình thản của chú mình khi chú nhấp một ngụm cuối cùng từ chiếc ly trước khi cẩn thận đặt nó xuống bàn.

 

"Được rồi, vậy thì cháu sẽ sớm cảm ơn ta thôi."

 

"C-cám ơn ư?"cô hỏi, máu cô bắt đầu lạnh đi khi lưng cô cứng đờ.

 

"Cháu nên cảm ơn vì điều gì?"

 

“Cháu biết thừa rằng chú có quan hệ với nhiều viên chức dân sự không chỉ với thị trưởng mà còn với nhiều viên chức dân sự khác nữa mà? Gần đây chú gặp một nam tước trẻ tuổi đang muốn chuyển gia đình ông ấy đến đây, đến Autumntun. Ông ta chỉ có một người con trai.”

 

Tim Eleanor bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực khi cô tuyệt vọng lắng nghe từng lời ông ấy nói, hy vọng ông ấy không tàn nhẫn đến mức bán cô đi.

 

"Thật vậy sao?"cô hỏi, cố gắng nói ra những lời đó với tốc độ đều đặn, không muốn thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự bồn chồn.

 

Anh gật đầu, ngồi dựa vào ghế.

 

“Một đứa con trai sẽ thừa kế mọi thứ. Nó chỉ hơn cháu vài tuổi. Sự kết hợp giữa hai gia đình chúng ta chắc chắn sẽ tạo ra sự thịnh vượng. Ngoài ra thì...”ông nói thêm.

 

"Chú ơi."cô nài nỉ, nỗi lo lắng thấm vào giọng nói.

 

"Chú không thể nào yêu cầu cháu gặp anh ấy."

 

"Chú không yêu cầu."ông nói, đứng dậy khỏi ghế khi ông bắt đầu bước về phía cô.

 

"Chú đang thông báo với cháu rằng cháu sẽ kết hôn với anh ấy. Ngày đã được ấn định. Cháu sẽ cưới vào đêm Halloween."

 

Eleanor đứng dậy, đẩy ghế ra sau với lực đủ mạnh để khiến nó rơi xuống sàn.

 

"Chú ơi, làm ơn.. "cô cầu xin.

 

"Cháu thậm chí còn không biết anh ấy, làm ơn, chỉ lần này thôi, làm ơn hãy nghe cháu nói!"cô khóc khi vung tay về phía trước, nắm lấy tay chú khi chú đi ngang qua cô.

 

Quay gót, ông ấy hất tay cô ra như thể cô là một con ruồi nhà bình thường.

 

"Chỉ lần này thôi à?"ông hỏi, bước thêm một bước đến gần cô, giọng ông ấy đanh lại khi mắt ông ấy tối sầm lại.

 

“Chỉ lần này thôi sao?”ông ấy khạc nhổ, đập mạnh nắm đấm xuống bàn.

 

“Ta đã nuôi ngươi!”tay ông ta lại giáng xuống cái lon.

 

“Ta đã cho ngươi ăn!”đập mạnh.

 

“Ta đã cho ngươi mặc quần áo, ta đã che chở cho ngươi!”ông ta gầm lên, nắm đấm giáng xuống lần cuối cùng.

 

“Nếu không có ta, ngươi sẽ chỉ là một con chuột lang vụng về bán thân để đổi lấy chỗ ở và thức ăn thừa trên bàn!”ông ta túm lấy cánh tay cô và kéo mạnh cô về phía trước sao cho mặt cô ngang với ngực ông ta.

 

“Cuộc hôn nhân này là do tao định đoạt. Mày sẽ kết hôn và mày sẽ cảm ơn tao vì đã tìm được một nhà tốt cho mày. Mày đáng lẽ phải biết ơn trước lòng tốt và sự sẵn lòng của gia đình họ bất chấp những thiếu sót của mày!”

 

Trước khi cô kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, một tiếng rắc lớn theo sau là cảm giác đau nhói ở môi đã chiếm lấy các giác quan của cô khi cô bị ngã xuống sàn.

 

Cô ôm lấy má mình và nhìn lên nơi chú cô đang đứng cao hơn cô, đang vuốt phẳng bộ vest và điều hòa hơi thở.

 

“Chấp nhận đi.”ông lặp lại.

 

“Mày hãy cố gắng để trở nên hữu ích và đền đáp công lao không biết mệt mỏi của người chú yêu quý của mày trong việc nuôi dạy mày chứ?”ông tiếp tục.

 

“Đối với một đứa trẻ mồ côi thì mày rất may mắn khi có được viễn cảnh tốt như vậy.”

 

Tầm nhìn của Eleanor mờ đi khi mắt cô ngấn nước, nhưng cô từ chối khóc. Điều đó chỉ khiến ông ta tức giận.

 

Cơ thể cô run rẩy khi cô cố gắng chớp mắt để ngăn những giọt nước mắt. Tuy nhiên, tình trạng hiện tại của cô không phải do sợ hãi hay buồn bã gây ra. Tất cả những gì cô có thể cảm thấy là sự tức giận.

 

Chắc chắn.

 

Chắc chắn cô đã mong muốn, chú cô sẽ không vượt quá một số ranh giới không nói ra. Hôn nhân chưa bao giờ là mối quan tâm thực sự của cô, vì thậm chí chưa một lần, kể từ khi được giao cho ông chăm sóc sau cái chết của cha mẹ cô, ông chưa từng coi cô như một đứa con gái.

 

Một số việc, chẳng hạn như hôn nhân, là bổn phận của người cha.

 

Nhưng không. Vấn đề không phải là sự thịnh vượng của gia đình ông, cũng không phải là việc đảm bảo tương lai cho cô khi chú cô qua đời.

 

Đây là về sự kiểm soát. Và không có gì ông ấy thích hơn sự kiểm soát.

 

Mọi người đàn ông trong thị trấn này. Tiền bạc. Quyền lực. Kiểm soát.

 

"Câu trả lời của mày là gì?"ông ta ra lệnh, nhìn chằm chằm xuống cô bằng đôi mắt lạnh lùng không khoan nhượng, không hề có chút hối hận hay tội lỗi nào về những gì ông ta đang tuyên bố.

 

Hầu như không có khả năng người chồng tương lai của cô tử tế hay dịu dàng. Nếu gia đình giàu có của anh ta sẵn sàng nhìn xa hơn địa vị xã hội của cô, thì điều đó có nghĩa là họ đang tuyệt vọng.

 

Eleanor cố gắng giữ chặt ánh mắt của ông ta, không chịu khuất phục trước ông ấy.

 

"Cảm ơn chú."cô thì thầm.

 

"Cảm ơn chú vì cơ hội này".

 

Thay vào đó, ông ta không thèm đáp lại cô; cuối cùng ông ta quay người rời khỏi phòng ăn.

 

Cánh cửa đóng lại sau lưng ông ta, bỏ lại Eleanor với nỗi phẫn nộ trong lòng.

 

Cô lắng nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cơ trong căn phòng tĩnh lặng.

 

Vài giây trôi qua. Rồi vài phút. Có lẽ thậm chí là một giờ trước khi cô ấy cuối cùng cũng nhấc mình lên khỏi sàn.

 

"Đây không phải là câu chuyện của mình."cô tự nhủ khi bước đến cửa sổ tối om, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của chính mình. Mắt cô nhìn xuống đôi môi đẫm máu khi những ngón tay cô đưa lên chạm vào nó.

 

Lông mày Eleanor nhíu lại khi cô chạm vào vết xước hầu như không chạm vào nhưng vẫn cảm thấy đau nhói.

 

Cô biết mình cần phải trốn thoát. Cô cần phải trốn chạy. Nhưng bằng cách nào?

 

"Bước một."giọng nói của bà Pencrook vang lên trong tâm trí cô.

 

"Mọi việc con làm đều phải làm một cách duyên dáng."

 

break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc