Tôi lạnh mặt, mặc kệ Thành, bước ngược trở lại khỏi quầy cơm. Gã bước theo nói bên tai tôi:
– Tôi chỉ muốn nói chuyện về việc hồi phục trí nhớ cho mẹ cô mà thôi.
Gã nói trúng nỗi lo lắng trong lòng khiến tôi khựng lại. Gì thì gì trong lòng tôi vẫn lấn cấn chiều qua đã nhanh chóng gạt bỏ lời nói của gã. Gã có trong tay khả năng phục hồi chức năng hơn hẳn những người khác, kể cả Dương. Dương hoàn toàn đặt niềm tin ở các bác sĩ, nhưng Thành lại có khả năng nắm bắt về những công nghệ điều trị phục hồi. Dù ghét hắn vô cùng nhưng tôi không thể phủ nhận gã có khả năng giúp đỡ mẹ tôi.
Thành nhận ra tôi có ý lưỡng lự, gã tiếp tục nói:
– Trung tâm của tôi từng điều trị cho một số bệnh nhân mất trí nhớ. Tất nhiên đã thành công.
Tôi quay sang gã, đúng lúc chị Yến bước vào cantin. Tôi hơi ngại khi Thành và tôi đứng cạnh nhau đối thoại nhưng cũng đành chịu. Tôi đúng là đã bị Thành thuyết phục.
Thành nhếch miệng, gã kéo chiếc ghế mây gần đó, tỏ ý mời tôi ngồi. Tôi quyết định sẽ nghe xem gã nói gì nên bước lại ngồi đối diện với gã.
Thành vẫy tay gọi nhân viên cantin. Cantin bệnh viện này được bài trí góc bên trái là quầy cơm ngon lành hiện đại, không gian còn lại đem đến cảm giác như một nhà hàng thoáng đãng. Tôi không có ý ngồi lâu với gã nên gạt đi ngay:
– Anh có gì thì nói đi, tôi chỉ ngồi đây trong ba phút để nghe.
Thành gật gù, gã xua tay dừng việc gọi nhân viên, ánh mắt gã nheo nheo chiếu vào tôi, đáy mắt gian tà lóe lên ánh sáng:
– Trước hết, cảm ơn người đẹp đã chấp nhận ý tốt của tôi. Có thể cô không biết, ba tôi vốn là người quen của ông Hân. Tôi đã rất ngạc nhiên khi biết thông tin cháu gái của ông Hân lại làm việc cho đối thủ của cháu trai ông ấy – anh Phạm Trung Đức.
Tôi sững lại. Thì ra là vậy nên ông Sang đã mời công ty của Đức tham gia buổi đấu thầu. Cũng có nghĩa, hoàn cảnh của tôi có thể Thành đã sớm biết. Tôi đanh mặt nghe Thành tiếp lời:
– Ba tôi là chuyên gia vật lý trị liệu. Ngày còn trẻ, khi trong tay chưa có gì, ông ấy từng nhận việc chăm sóc sức khỏe cho ông nội cô, được ông nội cô hỗ trợ rất nhiều. Có thể nói, ba tôi mang ơn ông nội cô. Khi nghe tôi nói con dâu ông Hân gặp vấn đề, ba tôi tỏ ra rất quan tâm. Cô nghĩ thế nào?
Tôi ghét Thành thì ghét thật nhưng ông Sang tôi lại có cảm tình. Ông ấy muốn giúp mẹ tôi sao? Tôi trấn tĩnh trái tim đang đập mạnh, lạnh nhạt đáp:
– Cảm ơn tấm lòng của ba anh. Chuyện này tôi sẽ cân nhắc.
Thành cười nhạt xoa hai tay vào nhau tiếp lời:
– Cô không nên từ chối. Thế này đi, khi về Việt Nam, cô hãy đưa mẹ cô đến SJT Việt Nam số 1, tôi sẽ sắp xếp một cuộc gặp. Ba tôi sẽ trực tiếp thăm khám cho mẹ cô.
Có thể nào có âm mưu trong sắp đặt này không? Tôi chưa lúc nào mất cảnh giác với Thành, vậy mà vẫn còn bị gã lừa. Chuyện này… tôi quả thực khó nghĩ.
– Cứ quyết định vậy nhé. Chiều nay tôi trở lại Việt Nam. Nhân tiện nhắc cô, chi nhánh Việt Nam vẫn đang tuyển đại diện. Cô Phạm Thúy Huệ là một ứng viên sáng giá.
Gã ta muốn thuê con Huệ làm đại diện sao? Việc này chẳng có liên quan gì đến tôi, thế nên tôi không thèm trả lời. Cảm thấy đã đủ, tôi đứng dậy.
– Tôi sẽ suy nghĩ thêm về cuộc gặp với ba anh. Cuộc gặp đó nếu có là vì tôi tin ba anh chứ không phải anh.
Thành nhún vai, môi gã bĩu nhẹ hàm chứa một điệu cười, sau đó gã giơ tay chào tôi. Ngay khi tôi bước về phía chị Yến ở quầy cơm, gã cũng đứng dậy bỏ đi.
Những lời Thành nói buổi trưa hôm ấy khiến tôi suy nghĩ, có điều tôi cảm thấy không nên bàn bạc với Dương chuyện này. Chắc chắn Dương sẽ gạt đi ngay, anh thậm chí còn muốn cho gã Thành một trận tơi tả, nói gì đến việc nhờ vả gã. Tôi từng hỏi Dương, nếu như mẹ tôi không bao giờ nhớ lại được thì sao, anh vẫn khẳng định, anh tin mẹ tôi sẽ nhớ lại tất cả, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Anh khuyên tôi nên kiên nhẫn, cũng như lời khuyên của các bác sĩ. Tôi đã từng nghĩ như anh, nhưng… nếu như có liệu pháp nào đó giúp mẹ tôi phục hồi tốt hơn thì sao, tại sao tôi lại không thử?
Một tháng sau đó, sức khỏe của mẹ tôi đã trở lại bình thường, mọi sinh hoạt không còn khó khăn nào nữa, thế nhưng trí nhớ của bà vẫn mãi là một màn sương mờ mịt. Tôi không sao khuyên bản thân mình đừng nghĩ đến việc nhờ Thành, cuối cùng tôi chấp nhận, tôi sẽ thử gõ cánh cửa cơ hội này một lần. “Có bệnh thì vái tứ phương”, có ở trong hoàn cảnh mới có thể hiểu được.
Mẹ tôi luôn khắc khoải muốn nhớ lại, nhiều lúc việc đó khiến bà ôm đầu bực dọc, có lúc còn tự vỗ vào đầu, thế nhưng bà lại lảng tránh khi tôi hỏi đến. Tôi không sao hiểu nỗi khó chịu của một người không biết mình là ai, không người thân thích quan tâm là thế nào nhưng tôi tin là khó chịu vô cùng, cảm thấy bất lực vô cùng. Quá khứ xây dựng nên hiện tại, nhưng nếu quá khứ ấy trống rỗng, tương lai hẳn là nỗi khiếp sợ, nhất là khi mẹ tôi đã ở độ tuổi bên kia dốc cuộc đời.
Tôi có dự định khi về đến Việt Nam sẽ nói thật với mẹ mọi chuyện, nhưng việc mở lời thế nào khiến bà không sốc khiến tim tôi đau thắt. Hoàn cảnh của một người như mẹ tôi, phải làm sao để không đau đớn khi biết được sự thật? Liệu bà có tin tôi không khi tôi đem đến một quá khứ khốn khổ như vậy cho bà?
Lúc này, khi hai mẹ con tôi ngồi trên máy bay, bên cạnh là hai chị y tá đang mơ màng ngủ, mẹ tôi buồn buồn quay sang hỏi tôi, dường như bà đã nghĩ điều này từ rất lâu nhưng chưa dám nói:
– Cháu từng nói cháu sang Singapore du lịch rồi tình cờ quen cô, sau đó nhìn thấy cô gặp tai nạn cháu vào viện chăm sóc cô phải không? Viện phí của cô là do bạn trai cháu… cái cậu đẹp trai ấy chi trả đúng không… Cô không biết phải trả ơn hai cháu thế nào? Về Việt Nam… cô cũng chưa biết sẽ làm gì để kiếm sống?
Lòng tôi thắt lại, tôi mỉm cười xoa tay mẹ trả lời, muốn trấn an lo lắng rất chính đáng của bà:
– Chuyện trả ơn cô không cần phải lo đâu. Khi trước cô từng giúp cháu, cháu biết ơn cô lắm. Về Việt Nam, trước mắt cô cứ ở cùng cháu, có việc gì cô làm được thì làm nhưng giờ cô cứ phải khỏe đã cô ạ.
Mẹ tôi ậm ừ, bà thở dài một hơi:
– Ước gì cô nhớ lại được mọi chuyện… Không nhớ lại gì được thế này… sao tai nạn ấy cô không chết luôn cho rồi!
Tôi nghe mẹ than thở mà sống mũi cay xè, vội gạt ý nghĩ đó khỏi đầu mẹ:
– Cô Hoa… cô nói thế là có lỗi với bao nhiêu người cố gắng cứu chữa chăm sóc cho cô… có cả cháu và anh Dương đấy cô biết không?
Tôi lau nước mắt, ra bộ giận dỗi mẹ tôi mà quay mặt sang hướng khác, lòng tôi đau như có ai đó cầm dao cứa vào. Chuyện không nhớ lại được quá khứ giày vò mẹ tôi hơn cả cái chết hay sao?
Từ lúc ấy đến tận lúc Dương đưa mẹ con tôi về nhà trọ, tôi không sao an tĩnh được. Gặp lại mẹ con tôi, cái Giang bất ngờ, vui mừng vô cùng trước việc mẹ tôi tỉnh thức. Trước đó mọi chuyện tôi đã trao đổi với Giang nên nó rất hợp tác, chỉ có điều làm tôi nặng lòng là chuyện trí nhớ của mẹ tôi. Có lẽ… đưa mẹ tôi đến SJT là một lựa chọn tôi nên làm, để mẹ tôi dần phục hồi trí nhớ vẫn tốt hơn là chính miệng tôi nói ra mọi chuyện, việc đó giống như ép mẹ phải tiếp nhận một quá khứ mà bất cứ ai cũng không muốn chịu đựng.