Chúng tôi nhận lời hẹn của đối tác về bữa tiệc tối tại khách sạn tráng lệ bậc nhất thủ đô Bangkok ngay trong ngày. Sửa soạn một hồi trong phòng khách sạn, tôi mặc lên người chiếc váy xanh lam mua tối qua, khuôn mặt trang điểm nhẹ. Quãng thời gian ở cùng con Giang tôi học hỏi được nhiều từ nó. Tôi đã hiểu việc trang điểm quan trọng với phụ nữ đến thế nào. Làm đẹp không chỉ cho bản thân mình mà còn cho những người xung quanh, thế nên tôi điệu đà hơn.
Ngắm bản thân mình trong gương, tôi khẽ mỉm cười, hất mái tóc buông xõa mềm mại ra phía sau khoe khéo đôi vai trần mảnh mai. Thực ra chiếc váy này có hai kiểu mặc, tối qua mặc thử trước mặt Dương tôi không kéo trễ vai, lúc này tôi cảm thấy nên kéo vai xuống một chút, dẫu sao buổi tiệc tiếp đón tối nay mang tính chất xã giao hơn là công sở. Đẹp hơn một chút sẽ tự tin hơn một chút. Nhìn đi nhìn lại cũng vẫn kín đáo chứ không phải hở hang gì cả. Hơn nữa được nói chuyện vỗ về mẹ qua chiếc smartphone mới cóng mà tôi hớn hở ra mặt.
Mẹ tôi đã quen với bệnh viện, quen với các cô y tá, lại không cảm thấy xa cách tôi nên ăn ngon ngủ tốt hơn hẳn. Chỉ hai ngày nữa thôi là mẹ tôi sẽ được làm sinh thiết xác định khối u trong não, bác sĩ bên ấy cũng chẩn đoán sớm u lành nên tôi càng cảm thấy nhẹ lòng. Những gì cần chuẩn bị cho buổi tối nay tôi cũng đã cảm thấy ổn. Từ lúc Dương chuyển tài liệu cho tôi, tôi đã dành thời gian nghiên cứu. Hợp đồng lần này phụ thuộc vào việc chúng tôi thuyết phục được đối tác về đội ngũ nhân viên có tâm, biết nghĩ cho những bệnh nhân cao tuổi.
Tôi nghe có tiếng gõ cửa. Sếp của tôi đó mà. Tôi nhanh chóng kéo lên vai chiếc túi xách da nhỏ xinh xắn mà con Giang cho mượn để bước ra ngoài. Thoáng thấy Dương sáng láng trong bộ vest đen quen thuộc, tôi nở một nụ cười:
– Giám đốc, ta đi thôi!
Thế mà Dương cứ đứng yên, đôi mắt anh ta cau lại.
– Ăn mặc kiểu gì thế?
– Không đẹp à sếp?
Nhìn đôi mắt của Dương, bất giác tôi cảm thấy xấu hổ, vừa nói xong đã cảm thấy nóng hết cả người. Tôi vẫn nhất quyết giữ quan điểm, phụ nữ là phải đẹp, tôi mặc vậy không lẽ không đẹp? Buổi tiệc ở khách sạn mặc như vậy có gì là không phù hợp?
– Xấu.
– Xấu chỗ nào?
Dương không trả lời, chỉ hất nhẹ hàm. Tôi lườm anh ta một cái, tự giác chạy vào phòng chỉnh lại vai áo. Chẳng phải tối qua anh ta ưng bộ này sao, hôm nay chỉ vì tôi kéo trễ vai mà anh ta khó chịu. Tại sao chứ? Chẳng lẽ… không, làm sao có thể, có lẽ vì anh ta cảm thấy tôi mặc như vậy không nghiêm túc mà thôi! Đúng là cái đồ khó tính, nghiêm túc đến cực đoan!
Tôi nhìn cái gật gù hài lòng của Dương, cảm thấy vô vị bước theo anh ta đến sảnh tiếp đón. Phía đối tác bao trọn tầng một của khách sạn để tiếp nhóm các công ty công nghệ đến từ Việt Nam. Có ba công ty cùng được mời đến, tôi thấy bảng tên trên bàn tiệc đề rõ như vậy. Tôi khựng lại khi chạm mặt Đức, theo sau anh ta là Linh trong phong cách trẻ trung ngọt ngào, mái tóc xoăn lọn nhuộm màu hạt dẻ xõa trên đôi vai trần của chiếc váy hai dây trắng xinh xắn.
Tôi quay sang khuôn mặt lạnh lùng không một cảm xúc của Dương, thầm hiểu cuộc chiến giờ chính thức bắt đầu. Tôi nhìn công ty đối thủ còn lại, họ có ba người, người ngồi giữa là một ông chú trung niên trán hói bụng phệ mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt xám, hai bên là hai cô gái trong trang phục bó sát khoe cơ thể nóng bỏng. Chỉ thoáng nhìn thôi tôi cũng cảm thấy bọn họ cũng là một đối thủ có tiềm lực, bởi tôi nhìn ông chú kia rất quen, có lẽ ông ta từng lên TV nhiều lần.
Dương nói nhỏ khi tôi ngồi xuống vị trí đề tên công ty Công nghệ Phượng Hoàng.
– Công ty của Phạm Trung Đức có thế lực chống lưng rất lớn, đừng coi thường bọn họ là công ty nhỏ.
Tôi gật đầu, tay rót nước lọc vào cốc cho Dương. Ít nhất tôi nên tỏ ra là một trợ lý biết chăm sóc ông chủ của mình. Tôi hiểu Dương tin tưởng tôi nên mới nói với tôi những lời như vậy. Theo như báo chí ca ngợi, công ty Công nghệ Kim Cương của Đức là một start up thành công vang dội ngay từ khi mới ra mắt, khẳng định tài năng của người đứng đầu tuổi trẻ tài cao. Sự thật không phải như vậy sao? Thế lực chống lưng cho anh ta là ai, chẳng lẽ lại là mẹ anh ta, mụ Diệu phù thủy?
Đoàn đối tác tiến lại từ cửa chính, họ cũng có ba người, người đi giữa là một người đàn ông trung niên đạo mạo đeo kính trắng, dáng người tầm thước trong bộ vest may vừa vặn gây được thiện cảm cho người đối diện. Người đàn ông trẻ có mái tóc dài lãng tử đi cạnh ông ta thì trái lại, anh ta mặc chiếc áo hoa lá với phong cách bãi biển, nếu chiếc quần anh ta mặc là quần đùi thì anh ta đã đến nhầm chỗ rồi, có điều may mà anh ta mặc một chiếc quần kaki dài màu ghi nhìn chung vẫn hợp với tổng thể. Chiếc kính đen mảnh dẻ gài ở cổ áo anh ta, lấp ló bên trong một hình xăm ở ngực. Tôi thật không hiểu tại sao anh ta lại có thể xuất hiện ở vị trí này? Người còn lại, cô gái đi bên trái người đàn ông trung niên mang phong cách thư ký điển hình không gây một ấn tượng nào đặc biệt.
– Cảm ơn các vị khách quý đã cất công lặn lội đến tận đây với chúng tôi!
Tôi ngạc nhiên khi người đàn ông trung niên phía đối tác cất lời. Ông ta nở một nụ cười đưa tay ra phía trước như sự chào đón. Ông ấy là người Việt Nam sao? Thảo nào Dương chẳng hề hỏi gì về trình độ tiếng Anh chưa có mấy thực tiễn của tôi, dù tôi cũng có đủ chứng chỉ cần thiết mà công ty Công nghệ Phượng Hoàng yêu cầu.
Một tràng pháo tay vang lên. Từ lúc bước vào phòng tiệc, ánh mắt Đức thường xuyên rơi vào tôi khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên vô cùng. Tôi biết anh ta giận tôi vì chuyện hôm trước nhưng tôi không thể làm khác. Lúc này, nhìn vẻ giận dỗi lại có cả điều gì đó khác ở Đức, tôi không thể coi như không biết, chỉ cố gắng tránh ánh mắt anh ta.
– Không có gì, chẳng phải đây là vinh dự của chúng tôi sao thưa ông?
Dương đáp lại trước lời chào đón của ông chủ phía đối tác có một cái tên tiếng Thái mà tôi đọc không hiểu. Ông ta cười hà hà, cất lời mời mọi người bắt đầu buổi tiệc chiêu đãi. Tiệc được bài trí theo phong cách tiệc đứng bao quanh dãy bàn ăn sang trọng để mọi người cùng ngồi bàn bạc. Lần lượt từng người đứng dậy đi chọn đồ, tôi đương nhiên theo bước Dương. Đồ ăn vừa lạ vừa quen bởi đan xen ẩm thực hai nước, tôi tò mò nên gắp thử mấy món nhìn lạ mắt có màu đỏ chói.
– Cay.
– Hihi… tôi ăn được cay.
Đi thêm một đoạn, qua mấy món đồ tươi sống, tôi gắp một ít bột xanh vào bát nước chấm như mấy người đi trước tôi.
– Mù tạt.
– Cái này tôi chưa ăn bao giờ. Có cay lắm không sếp?
– Đừng ăn.
– Tôi lỡ cho vào nước chấm rồi.
– Đưa đây.
Tôi đổi bát nước chấm cho Dương. Thế này không biết là ai phục vụ ai nữa? Cơ mà, sao tôi cảm thấy vui thế chứ? Dương lạnh lùng là vậy nhưng mà, hình như anh ta không hoàn toàn vậy, thậm chí còn ấm áp cực kỳ! Tôi mỉm cười bước theo Dương về phía bàn ăn, vừa đặt đĩa xuống bàn, không ngờ có người ngồi xuống cạnh tôi. Tôi giật mình quay sang, là người đàn ông trẻ ăn mặc khác biệt khi nãy. Anh ta nhếch miệng, không nhìn tôi mà nhìn Dương, đôi mắt xếch trên gương mặt xương xương của anh ta ánh lên tia giễu cợt:
– Giám đốc Trần, tôi có thể mời người đẹp của Phượng Hoàng một ly được không?