Tôi đương nhiên muốn làm việc ở công ty của Dương, dù chẳng muốn gặp lại Lan Anh và Quỳnh nhưng công ty Công nghệ Phượng Hoàng là một nơi làm việc lý tưởng, cũng là nơi thích hợp cho tôi. Mức lương tôi được nhận theo hợp đồng thử việc Linh từng đưa tôi ký sẽ được tăng lên 30% khi tôi ký chính thức. Mọi thứ dường như không có gì thay đổi, tiếng tin nhắn báo hiệu lương thử việc tháng vừa rồi của tôi đã vào tài khoản, chỉ có vẻ cau có của Lan Anh khiến tôi chẳng biết mình hả hê hay mệt mỏi, cùng việc Linh không còn ở đây khiến tôi cảm thấy có đôi chút trống trải. Dẫu sao hình ảnh con bé cũng đã gây cho tôi một ấn tượng không nhỏ ở nơi này.
Khi tôi trở lại phòng Kế hoạch, Quỳnh không khỏi sửng sốt, tôi lạnh lùng nhìn chị ta, cười nhẹ:
– Đôi khi có ô dù vẫn hơn.
Tôi bước về phía Quang, nở nụ cười tươi:
– Anh Quang, từ hôm nay em gọi anh là sư phụ đấy nhé!
– Ồ, anh biết mà. Chào mừng em!
Quang cười nhe răng, giơ tay lên như chào đón tôi trở thành nhân viên chính thức. Có lần Quang từng trêu tôi, nếu tôi thành nhân viên chính thức Quang sẽ nhận tôi làm đệ tử. Tôi cảm thấy ấm lòng trước ánh mắt chào đón của Quang và những người còn lại trong phòng, mặc kệ sắc mặt thoáng tái đi của Quỳnh và vẻ thờ ơ cắm cúi vào màn hình máy tính của chị Minh.
– Tốt rồi, vậy chuẩn bị tâm lý bị giao thêm việc đấy nhé Hạnh!
Anh Hùng trưởng phòng Kế hoạch, người mà tôi được gặp sau một tuần làm việc khi anh hoàn thành chuyến công tác trở về, lúc này lên tiếng, thái độ anh hồ hởi. Tôi vui vẻ đáp:
– Vâng, có việc gì anh Hùng cứ sai bảo em ạ.
– Haha… anh nào dám.
Hùng nháy mắt trêu tôi, sau đó nhanh chóng trở lại với công việc. Tôi nhìn đồng hồ, thấy cũng gần mười một giờ, cảm thấy đã đến giờ làm “nhiệm vụ” ông Hòa giao phó, đành bước lên phòng Dương. Vừa lên đến nơi đã thấy Dương cầm áo vest bước ra. Lúc nào tôi nhìn Dương cũng cảm thấy ở anh ta có hào quang lóa mắt, chưa chuẩn bị kịp tâm lý làm tôi hơi lúng túng.
– Về thôi!
Thực chất tôi định lên hỏi địa chỉ nơi Dương ở, nếu được thì cho tôi mượn chìa khóa nhà để tôi vào nấu bữa trưa cho Dương, cũng nấu dư một ít cho tôi ăn ké, xong việc sẽ gọi Dương về ăn, không ngờ cuối cùng lại thành tôi bước theo Dương ra khỏi công ty. Khi thang máy dừng ở tầng tám, tôi bất ngờ đụng mặt Lan Anh và Quỳnh. Thấy Dương và tôi đứng cạnh nhau, khỏi phải nói sắc mặt hai con mụ đó chuyển màu khó coi thế nào. Tôi khẽ nhún vai, giả bộ phủi phủi sợi tóc trên áo Dương.
Dương đưa xe hòa vào dòng người tấp nập. Tôi thở dài một hơi, nghĩ về mẹ, lòng tôi không sao yên tĩnh. Liệu mẹ tôi có sao không, tôi thật không dám nghĩ đến những điều tồi tệ!
– Mẹ cô thế nào rồi?
Có lẽ Dương đã nghe nhóm vệ sĩ báo cáo tình hình sáng nay. Tôi trầm giọng, sống mũi cay cay.
– Mẹ tôi… có khối u trong não. Trước hết cần phải sinh thiết xem u lành hay ác. Bác sĩ dự đoán là u lành nên… tôi cũng tạm yên tâm, dù tôi hiểu phẫu thuật não vô cùng nguy hiểm.
– Ừm.
– …
– Mẹ cô sẽ ổn thôi.
Tôi thoáng sững lại, bất chợt quay sang Dương, trong lòng bỗng dâng lên niềm ấm áp không sao giải thích. Dương trấn an tôi, câu nói của anh ta đơn giản nhưng hàm chứa sự quan tâm mà tôi cần nhất lúc này. Tôi sụt sịt:
– Cảm ơn anh.
Dương gật nhẹ. Tôi cảm thấy muốn làm gì đó cho Dương, xuất phát từ chính sự cảm kích của tôi chứ không phải vì ông Hòa, thế nên gượng cười hỏi:
– Trưa nay… anh muốn ăn gì? Anh đừng coi thường khả năng nấu ăn của tôi nhé. Từ năm bảy tuổi tôi đã vào bếp rồi mà!
Tôi cảm thấy Dương thoáng khựng lại, chợt hiểu ra mình lỡ lời tôi liền nói đỡ:
– Tại… ông nội tôi luôn muốn các cháu gái tập quen dần với nữ công gia chánh…
Tôi không muốn Dương biết tôi bị đối xử như con ở trong ngôi nhà đó, tất cả chỉ vì sĩ diện. Dù sĩ diện không ăn được nhưng tôi không muốn Dương biết quá khứ khốn khổ đọa đầy của tôi, tôi không muốn nhận được sự thương hại hay khinh bỉ từ bất cứ ai, đặc biệt người đó là… Dương.
– Ừm.
Dương “ừm” rất nhẹ, nhẹ đến mức âm thanh như nghẹn lại nơi cổ họng. Tôi cười cười nhắc lại:
– Thế nên, anh thích ăn gì cứ nói với tôi một tiếng, dù không đảm bảo ngon hơn đầu bếp nhà anh nấu nhưng chắc chắn là ăn được. Tôi đảm bảo đấy!
– Tay gấu.
– Hả?
– Tôi muốn ăn tay gấu.
Dương nhắc lại trước vẻ mặt ngơ ngác của tôi. Anh ta đùa tôi?
– Haha… tay gấu á? Cái này…
– Cô làm được chứ?
Đáng ghét! Rõ ràng là trêu tôi. Tôi ấm ức, không nói nổi đành câm nín, quay mặt về cửa kính nhìn đường. Xe đi tiếp một hồi rồi dừng lại.
“Burger Tay Gấu”
Tôi ngỡ ngàng nhìn cửa hiệu bánh pizza bày trí đẹp mắt ở ven đường có cái tên ngộ nghĩnh mà lần đầu tiên tôi nghe đến. Dương mở cửa xe, không quên nói:
– Vào ăn tay gấu!
Ý Dương là món “tay gấu” này sao? Tôi đúng là bị anh ta xoay đến chóng cả mặt, đành mở cửa xe theo chân anh ta vào quán. Cái gì mà “Dương không ăn được cơm hàng”? Tất cả chỉ là âm mưu của ông Hòa mà thôi! Có điều, nhìn chiếc bánh mì kẹp thịt hình tay gấu đáng yêu quá trời quá đất lại còn thơm nức mũi trước mặt, tôi chẳng còn nghĩ gì nữa, chỉ nghe tiếng bụng kêu lên ọc ọc. Từ sáng tới giờ tôi chưa có gì vào bụng, cho mẹ tôi ăn sáng xong cũng là lúc nhóm vệ sĩ của ông Hòa gõ cửa.
Dương nhấc một chiếc “tay gấu” lên gặm ngon lành. Tôi nuốt ực một ngụm, cầm miếng bánh của tôi lên cắn một miếng. Ngon thật! Đây không phải là lần đầu tiên tôi ăn bánh mì kẹp thịt, chỉ là loại bánh này không chỉ đáng yêu mà còn ngon quên sầu! Chỉ vài lượt nhồm nhoàm là chiếc bánh đã nằm gọn trong bụng tôi, trong khi Dương vẫn còn chưa kết thúc suất ăn của mình.
– Ăn nữa không?
Tôi trợn mắt, chưa kịp nuốt miếng cuối, đành vừa lắc đầu vừa uống cốc coca tươi mát lạnh. Bánh to thế này ăn một chiếc là đủ no rồi, chẳng qua là nó ngon và tôi đói kết hợp cùng lúc nên tôi mới xơi nhanh thế mà thôi.
Tôi ra dấu ngón cái khen ngợi, nhanh nhẹn lau miệng kết thúc bữa ăn. Nhưng mà… bữa trưa nay thì… kết thúc rồi đấy nhỉ?
Tôi bĩu nhẹ môi:
– Ông Hòa nói anh không ăn được cơm ngoài hàng.
– Ừm. Tôi không ăn cơm bên ngoài. Nhưng… cũng có một vài ngoại lệ.
Dương công nhận điều ông Hòa nói là đúng. Cũng có nghĩa là tôi vẫn cần phải làm nhiệm vụ của mình. Tôi bỗng ngài ngại, gật gật đầu. Được rồi, hình như đó cũng là điều tôi muốn mà.
– Tôi hiểu rồi.
– Cô thích ăn gì thì nấu. Tôi sao cũng được.
Dương kết thúc phần coca trong cốc thủy tinh, đứng dậy thanh toán. Tôi chẳng biết nghĩ sao, có lẽ Dương cũng dễ tính. Nếu Dương không nói rõ thì tôi sẽ tìm cách ghi nhớ khẩu vị của Dương dần dần vậy.
Bữa trưa kết thúc mới có gần mười hai giờ. Bụng no rồi thì mi mắt sẽ nhíu lại, tôi muốn tìm một chỗ ngủ, nếu được về nhà trọ thì tốt. Có điều chẳng biết xe đi bao lâu, tôi cũng không biết mình thiếp đi từ lúc nào, khi mở mắt ra thì đã thấy ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Căn biệt thự trắng trước mặt khiến tôi choáng ngợp.
– Ngủ thế này bán đi cũng không biết.
Tôi nóng ran cả mặt, xấu hổ quá hóa giận, quay sang nhìn Dương bằng ánh mắt hình viên đạn. Tôi lúng túng mở cửa xe, bước theo Dương vào căn biệt thự. Nơi này là nhà Dương thì phải. Dinh cơ của nhà họ Trần nổi tiếng khắp thành phố này, bây giờ tôi mới được thấy nơi thứ hai sau biệt thự Hoa Trà.