Lúc Sở Ca và Mặc Kỳ Lân nói chuyện thì Hiên Viên Hàn đã cùng cô gái kia bước ra khỏi hội trường.
Hai người cũng không đuổi theo họ, chỉ chậm rãi đi ở phía sau.
Đi đến cửa trường học thì thấy Hiên Viên Ngạo Thiên mặc một bộ quần áo thường ngày màu trắng toàn thân và Hiên Viên Hàn vẫn chưa xua tan trạng thái nhộn nhạo đang đứng ở bên.
Sở Ca nhìn nụ cười sáng lạn của Hiên Viên Hàn và nghiêm túc nói với Mặc Kỳ Lân: “Tôi có phần hiểu được tâm tình hồi ở bãi biển các cậu vây xem tôi.”
Mặc Kỳ Lân gật đầu: “Có thể ở trong một thời gian ngắn nhìn thấy được quá trình xuân tâm nẩy mầm của hai anh em nhà Hiên Viên, tôi khá thỏa mãn rồi.”
Sở Ca liếc nhìn cậu ta và hỏi: “Chúng tôi đến khi nào mới có thể vây xem cậu?”
Mặc Kỳ Lân yếu ớt thở dài, một bộ bi ai nói: “Kỳ thực tôi vẫn luôn nảy mầm, thế nhưng người trong lòng tôi vẫn không nảy mầm với tôi thôi.”
Sở Ca nói: “Kỳ thực cậu có thể thử xem, trực tiếp chạy đến trước mặt Vương tổng và nói cho anh ta biết, hai người đời trước là người yêu, còn là người yêu trời định tam thế.”
“Sau đó chúng tôi vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau?” Mặc Kỳ Lân mặt không cảm xúc nói: “Trừ khi tôi với Vương Dục Vương đều là thằng ngu.”
Hai người vừa nói vừa đi đến trước mặt anh em nhà Hiên Viên.
Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phơi nắng thành đen của Sở Ca, trong lòng vô cùng không có nguyên tắc lên án ngôi trường cũ mình đã từng học: “Loại trường học tồi tàn gì vậy, quân huấn thôi mà dám bắt đứng nắng nhiều như vậy, vợ nhất định mệt chết rồi.”
Thật đau lòng.
Ông anh trai vô lương một chút cũng không để tâm đến, Sở Ca chỉ bị nắng ăn đen một chút thôi, nhưng nếu lấy Hiên Viên Hàn ra so sánh thì quả thực cậu em trai nhà anh sắp bị cháy nắng thành than rồi.
Mặc Kỳ Lân lên tiếng chào hỏi với anh em nhà Hiên Viên rồi biểu đạt mình còn có chuyện phải về nhà trước.
Hiên Viên Ngạo Thiên dự định đưa vợ về nhà nếm thử tay nghề tập luyện nửa tháng nay của mình. Nhưng mà lần này cuối cùng anh cũng nhớ ra em trai mình hình như cũng rất mệt mỏi nên nhiệt tình mời Hiên Viên Hàn về tổ ấm của anh với Sở Ca cùng ăn cơm.
Hiên Viên Hàn rất cảm động, anh trai cuối cùng cũng có một lần nhớ đến mình.
Ba người cùng nhau đi về.
Hiên Viên Hàn suy nghĩ một lúc, nghĩ là dù anh trai có không đáng tin cậy, nhưng vấn đề mối tình đầu của mình vẫn nên nói cho anh ấy biết, nên bảo: “Anh, em nghĩ em thích một người rồi.”
Hiên Viên Ngạo Thiên đang đau lòng Sở Ca sau một lần quân huấn thì gầy đi nhiều rồi, hoàn toàn không ý thức được em trai đang nói với mình.
Sở Ca phát hiện ra Hiên Viên Ngạo Thiên lại bắt đầu phát tán tư duy nên không thể làm gì khác hơn là chủ động tiếp chuyện Hiên Viên Hàn, biết rõ còn hỏi: “Vừa rồi ở hội trường chúng tôi cũng thấy được, em gái kia dáng dấp không tệ, là ai thế?”
Là người thì đều thích người khác khen ngợi người mình thích, Hiên Viên Hàn tự nhiên cũng không ngoại lệ. Câu ‘dáng dấp không tệ’ kia của Sở Ca đã thành công lấy lòng thiếu niên mới rơi vào bể tình. Hiên Viên Hàn như được mở máy hát, liên tiếp nói Mộ Dung Cầm tốt đến bao nhiêu, ôn nhu đến nhường nào, căn bản không dừng được.
Sở Ca: “…” Cậu hoàn toàn không biết, hóa ra lời nói thuận miệng thôi cũng có thể đâm đến điểm G của Hiên Viên Hàn khiến cậu ta hưng phấn đến vậy.
Chờ đến khi Hiên Viên Hàn đã đem tất cả những lời ngợi ca cậu có thể nghĩ ra được đặt lên người Mộ Dung Cầm rồi thì Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn luôn im lặng mới dùng khuôn mặt băng sơn tê liệt hỏi: “Em vừa nói nữ sinh em thích kia, tên là gì?”
Hiên Viên Ngạo Thiên nhíu mày: “Là thiên kim của tập đoàn Mộ Dung?”
“Vâng.”
Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu ý bảo mình biết rồi, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Chờ cơm nước xong, sau khi Hiên Viên Hàn bị vô tình xua đuổi lần thứ hai, Sở Ca mới đi tắm rửa một thân uể oải do quân huấn dạy dỗ ra.
Chờ cậu bước từ phòng tắm đi ra đã bị Hiên Viên Ngạo Thiên kéo vào lòng và bắt đầu sờ chỗ này mó chỗ kia, giống như muốn kiểm tra xem Sở Ca rốt cuộc thiếu đi bao nhiêu thịt vậy.
Sở Ca phủi móng vuốt của anh ra. “Ngứa muốn chết.”
Hiên Viên Ngạo Thiên tiếp tục sờ lần, nhẹ nhàng thổi khí nhỏ giọng nói bên tai Sở Ca: “Em thì 26, còn anh đã 28. Đều già vậy rồi đến lúc nào mới có thể phá thân?”
Hiên Viên Ngạo Thiên cố ý hạ giọng thật trầm, làm thanh âm vốn rất có từ tính nay càng thêm gợi cảm.
Sở Ca đỏ bừng mặt, trong nháy mắt liền hiểu Hiên Viên Ngạo Thiên đang có ý gì.
Cậu giả vờ tức giận nói: “Chúng ta bây giờ vẫn đang hẹn hò, anh lại dám trong giai đoạn hẹn hò nghĩ đến vấn đề này hả?”
Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn chằm chằm vẻ mặt Sở Ca, nhận ra dù em ấy đang nói vậy nhưng trên mặt vẫn có nụ cười liền biết Sở Ca không phải bài xích anh.
Nhưng mà nếu vợ đã nói như vậy thì anh cũng không ngại hùa theo vợ đâu, vì thế Tổng tài đại nhân rất nghiêm túc hỏi Sở Ca: “Hiện giờ không được, vậy lúc nào thì được?”
Sở Ca cãi cằm trầm tư, một lát sau nghiêm mặt nói: “Chờ em thành niên được không?”
“Em đã 26 rồi.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nói rồi thì tay lại bắt đầu không an phận lần mò vào trong quần áo Sở Ca.
Sở Ca nói: “Anh đừng như vậy, em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
“Chỉ sờ thôi mà.”
Hiên Viên Ngạo Thiên vừa nói vừa ôm Sở Ca chặt hơn, một tay vén T-shirt rộng thùng thình trên người cậu lên và vuốt ve sống lưng trơn bóng, một tay nhẹ nhàng xoa bóp bờ mông co dãn, môi ghé sát bên tai Sở Ca, đầu lưỡi khẽ liếm vành tai mềm mại.
Khoái cảm từ giáp công trên nhiều phương diện kích thích thân thể Sở Ca run lên. Hai tay đặt trên vai Hiên Viên Ngạo Thiên như muốn đẩy anh ra nhưng một chút sức lực cũng không có.
Hô hấp của Hiên Viên Ngạo Thiên càng lúc càng dồn dập, Sở Ca nhận ra mình cũng bị anh sờ đến có cảm giác rồi. Cậu ngồi trên đùi Hiên Viên Ngạo Thiên, lại bị hung hăng ôm chặt vào lòng, hạ thân hai người dính sát vào nhau.
Khi Sở Ca nhận ra mình có cảm giác còn hơi xấu hổ một chút, nhưng còn chưa kịp ngượng ngùng cho hết thì cậu đã cảm nhận rõ ràng được mình bị một thứ cứng rắn đâm đến.
Sở Ca muốn giả bộ như mình không thấy được.
Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không có ý định để cậu giả vờ cho qua, anh áp má vào mặt Sở Ca nói: “Anh cương rồi.”
“Em biết.”
“Giúp anh.” Hiên Viên Ngạo Thiên cầm tay Sở Ca đặt lên hạ thân mình.
Sở Ca: “…” Không biết vì sao cậu lại mất tự chủ nhớ đến nguyên nhân lời hứa hẹn sẽ phụ trách cậu của Hiên Viên Ngạo Thiên ngày trước, trong nháy mắt thấy không khí mờ ám gì cũng tiêu tan hết rồi.
Hiên Viên Ngạo Thiên phát hiện ra Sở Ca không nhúc nhích, có chút kỳ quái lùi lại nhìn khuôn mặt Sở Ca, kết quả nhận ra em ấy lại bắt đầu lâm vào trạng thái hai mắt vô thần đi vào cõi thần tiên rồi.
Anh không thoải mái xoa bóp mông Sở Ca, nói: “Ở thời điểm này mà em còn suy nghĩ gì thế?”
Sở Ca thuận miệng trả lời: “Nghĩ nếu em giúp anh thẩm du thì có bị trật khớp không.”
Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”
Anh thực sự rất muốn chửi thề, rốt cuộc vợ mình có thể yêu đương được không đây! Má nó, rõ ràng đã cương đến sắp nổ rồi, hiện giờ nhớ lại bi kịch thảm thống lúc trước thì trong nháy mắt có hứng thì cũng bị mất hiểu chưa! Cứ như vậy khoảng vài lần là sẽ liệt đấy!
Sở Ca cũng nhận ra lực sát thương của câu nói vừa rồi có bao lớn, thứ to lớn đang đâm lên đùi mình rõ ràng đã mềm một chút, nhỏ một điểm rồi. Ở thời điểm này mà mình lại phá hỏng bầu không khí, hủy hoại tâm tình như thế, Hiên Viên Ngạo Thiên sẽ tức giận nhỉ?
Không để cho tình cảm của mình có cơ hội sản sinh nguy cơ, bạn ngu xuẩn nào đó lập tức chớp mắt ra vẻ đáng yêu chủ động sờ sờ tiểu Ngạo Thiên để nó trọng chấn hùng phong, thuận tiện nói: “Em sờ cho anh, anh đừng nhớ lại ký ức thảm thống kia có được không?”
Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Hoàn toàn không thể quên được thì nên làm cách nào.
Sở Ca chủ động hiến hôn, môi lưỡi quấn quýt, Hiên Viên Ngạo Thiên cuối cùng cũng buông loại hồi ức thống khổ kia để tiếp tục cùng Sở Ca thực hiện việc không hài hòa này.
Đến phút cuối, Hiên Viên Ngạo Thiên quả nhiên thực hiện theo lời nói của anh, vẫn không chạm đến cúc hoa của Sở Ca chút nào.
Hai người giúp nhau thẩm du hai lần, rồi cùng nhau tắm rửa, sau bữa cơm tối Tổng tài đại nhân liền sớm sủa ôm Sở Ca lên giường đắp chăn thuần khiết chỉ nói chuyện.
Sở Ca xác định lần hai, Hiên Viên Ngạo Thiên đúng là một quân tử.
Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn bứt rứt như trước, vất vả lắm mới khắc phục được bóng ma trong lòng, lại vẫn chưa hái được cúc hoa kia, ngay cả cảnh tượng ảo tưởng trong đầu là Sở Ca dùng miệng giúp anh cũng không xuất hiện.
Hai người ôm nhau tựa ở đầu giường cùng xem một bộ film cẩu huyết rất có hàm dưỡng.
Nữ chính trong film hao tổn tâm cơ tiếp cận nam chính, khi hai người đang trong tình yêu cuồng nhiệt thì nam chính bất ngờ phát hiện ra nữ chính đến gần anh chỉ vì tài sản của anh thôi.
Lúc này Hiên Viên Ngạo Thiên mới nhớ đến vấn đề mối tình đầu em trai nói lúc trưa.
Anh nói với Sở Ca: “Người mà Tiểu Hàn coi trọng kia, cũng không phải là cô gái tốt đẹp thuần lương gì cả.”
Sở Ca nhìn anh, không rõ lời anh là có ý gì.
Hiên Viên Ngạo Thiên tiếp tục nói: “Tiểu Hàn không có thường xuyên tiếp xúc đến giới người giàu trong thành phố D, thằng bé không biết cái cô tên Mộ Dung Cầm này trước đây đã leo lên một số nhân vật hàng đại thúc (hàng cha chú). Hơn nữa người này tâm cơ quá nặng, không thích hợp với Tiểu Hàn.”
Sở Ca chớp mắt nói đùa: “Trong đại thúc đó cũng có anh?”
Hiên Viên Ngạo Thiên ở trong chăn nhéo nhéo chỗ thịt mềm trên lưng cậu, nói: “Chồng em còn chính trực tráng niên (độ tuổi khỏe mạnh trẻ trung), vẫn chưa đi vào hàng đại thúc đâu.”
Sở Ca bị anh nhéo ngứa ngáy, hai người lại ngọt ngấy một lúc mới nhớ ra hình như đã lệch chủ đề. Sở Ca nói: “Có phải là tin tức của anh sai rồi không?”
Hiên Viên Ngạo Thiên liếc cậu không nói lời nào.
Sở Ca cảm giác mình thấy được sự không vui vì bị coi thường trong mắt Hiên Viên Ngạo Thiên.
Cậu đành phải mở miệng an ủi vợ mặt ngoài băng sơn nhưng thực tế rất gây hài của mình: “Được rồi em biết tin tức của mình đáng tin cậy đến mức nào, nhưng vì sao lúc nãy A Hàn nói với anh thì anh không ngăn cản cậu ấy?”
Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Không định nói cho nó biết, hơn nữa dù bây giờ anh có nói thì em nghĩ nó sẽ tin anh à?”
Sở Ca gật đầu tỏ vẻ mình vô cùng tán thành cách nói của bạn trai. Tình yêu vốn sẽ làm cho con người ta biết thành kẻ điên với chỉ số IQ âm, lúc này mà nói không chừng sẽ tạo thành tác dụng phụ.
“Kỳ thực Tiểu Hàn rất có tiềm năng, nhưng thằng bé ngốc quá. Nếu như cô Mộ Dung kia đúng là vì gia sản nhà Hiên Viên thì lúc đó có thể dạy cho Tiểu Hàn một bài học. Cho nó biết không phải cứ nhìn bộ dạng đẹp là được đâu.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nói một hồi, thấy Sở Ca cũng không tiếp lời thì hỏi cậu: “Sao? Thấy như vậy quá tàn nhẫn à?”
Sở Ca lắc đầu nói: “Chỉ là nghĩ A Hàn thật đáng thương.”
Mối tình đầu đã được định trước sẽ thất bại rồi, lại chỉ có một mình cậu ấy không biết đến tương lai chắc chắn thất bại này thôi.
Hiên Viên Ngạo Thiên hôn khóe môi Sở Ca, không nói thêm nữa.
Anh muốn ở cạnh Sở Ca cả đời, sản nghiệp nhà Hiên Viên sau này sẽ giao cho Hiên Viên Hàn xử lý. Chờ đến khi Hiên Viên Hàn lên làm tổng tài thì những dạng người như Mộ Dung Cầm sẽ gặp được rất nhiều. Anh không thể chăm lo cho em trai cả đời được, nên bây giờ nếu nhận được bài học kinh nghiệm thì cũng không phải chuyện gì xấu.