Không biết có phải bị giày vò quá tàn nhẫn rồi hay không mà bao ngày trôi qua thân thể đào hoa tiên không có phát triển gì.
Vết roi trên da thịt trắng nõn tràn ra huyết hoa, cho dù lúc nàng ngủ máu cũng theo hô hấp chảy xuống, thời gian dần qua, từng giọt từng giọt nhỏ trên nền gạch phát ra tiếng vang thanh thúy. Từng giọt máu nở rộ làm cho lòng người thương xót, cổ họng hắn cũng thắt lại.
Ma Chủ ít khi nghỉ ngơi, thường ngày đóng cửa không tiếp khách, dành thời gian tu luyện nhưng giờ cả ngày chỉ ngồi vuốt ve thân thể hoa đào tiên xinh đẹp.
Tay hắn trượt theo vết roi sắp khép lại, thịt non màu hồng nhạt tựa như cánh hoa đào, móng tay hắn rạch một đường, máu tươi chói mắt lại trào ra. Thân thể nữ hài run rẩy, mở to mắt sững sờ nhìn hắn.
Đã nhiều ngày trôi qua, nàng đã không còn sự kinh hoàng và bướng bỉnh ban đầu, chỉ còn lại khó hiểu và ủy khuất. Ngay cả phẫn hận cũng không dám có.
Hắn đưa tay chạm lên cánh môi khô khốc của nàng, giọng nói dịu dàng kỳ quái.
"Tỉnh rồi sao?"
"Ừ."
Trong miệng có mùi tanh chát nhưng thật sự quá khát, Đào Hoa lè lưỡi liếʍ ngón giữa dính máu tươi, thậm chí liếʍ cả trong khe móng tay của hắn.
Cái lưỡi hồng nhạt liếʍ láp làm hắn có chút ngứa ngáy. Ngón tay Tần Nghiêu Huyền hơi cong lên rồi lại lập tức không biết xấu hổ quấn lấy lưỡi nàng, cho tới khi cả ngón tay ướt át óng ánh mới rút ra.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai ngón tay quấy miệng nàng tới long trời lở đất, còn cố ý kìm cuống họng, nước mắt nàng không kìm được chảy ra, hắn giày vò nàng tới nỗi nàng bị sặc nước miếng.
Đốt ngón tay hắn thon dài, ngậm một hồi lâu nàng có cảm giác tê dại kỳ quái. Ngón giữa của hắn có mùi vị thanh đạm, nói hắn giống người trong Ma giới thì thà nói hắn có mùi vị thanh nhã của tiên giới thì giống hơn.
Tiếng nói bị kìm hãm, Đào Hoa cảm giác hắn chỉnh lại độ cao xiềng xích, hai chân nàng mở ra hình chữ nhất, cảm giác bị cắm vào vô cùng đau đớn. Trong huyệt vừa chướng vừa đau nhưng hắn vẫn chậm rãi ma sát, sau khi tiến vào nơi sâu nhất thì vuốt ve vết roi trên bụng nàng.
Ngón tay tận lực phác họa hình dạng côn th*t nhô lên sau lớp da bụng, hắn một bên cười một bên hỏi: "Đây là đâu?"
Nàng dùng chút sức lực cuối cùng khẽ động xiềng xích, "Giường."
Tần Nghiêu Huyển chỉnh đốn trường bào, cự tuyệt: "Bẩn."
Đào Hoa đã quen với tính cách này của Ma Chủ, ủy khuất trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng thò tay với ghế dựa trong phòng, "Ta mệt quá."
Theo lý Ma Chủ không nên quan tâm loại chuyện này, hoa đào tiên này đưa xuống đây là để nịnh nọt hắn, hắn chơi chán rồi trực tiếp giết chết là được. Nhưng lúc này trên thân thể nhỏ bé của nàng toàn vết thương, bị treo trong không trung toàn, ngực nhỏ và nhũ hoa cũng thê thảm vô cùng.
Tần Nghiêu Huyền bỗng nhiên muốn rộng rãi với nàng một chút, cho nàng thoải mái hơn.
Ít nhất không tới mức kêu khàn khàn như vậy, náo loạn quyến rũ hắn.
"Ta đồng ý."
Ngón giữa khẽ động, thu hồi xiềng xích, nàng rơi xuống mặt đất kéo theo một chuỗi máu. Cũng may nàng đã đổ máu nhiều, không quan tâm tới nữa, mặc máu trào ra leo lên ghế dài.
Trên thành ghế có khắc chìm nổi, Đào Hoa thử nằm xuống, nhưng trên lưng toàn là vết thương, trên mông cũng không có một khối thịt lành lặn. Nàng nằm sấp thì ngực đau dữ dội, cuối cùng phải hi sinh mông, hai chân không khép lại được, hoa huy*t bị giày vò quá độ lộ ra bên ngoài, vừa lạnh rét vừa đau xót.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Khóc cái gì?"
Tần Nghiêu Huyền dựa vào một góc ghế dài, nghịch mái tóc mấy năm qua nàng chưa từng cắt bỏ.
"Đau." Nàng ôm đầu gối nức nở nghẹn ngào, "Ngươi khi dễ ta."
Ma Chủ khó có khi vui vẻ mà cười một tiếng, dùng sức túm mái tóc dài kéo xuống. Chỉ thấy Đào Hoa oán hận mím môi, bụm da đầu không nhìn hắn, chôn đầu trong gối khóc.
"Nước mắt uống ngon lắm sao?"
Hắn cầm chén trà lên thổi nguội, đặt bên môi hỏi.
"Mặn." Nghe được mùi trà thơm nức, ánh mắt Đào Hoa thành thật dính vào hắn, cố dùng tay với chén trà. Nhưng môi mỏng của Tần Nghiêu Huyền lại cong lên, một hơi uống cạn, cổ họng hắn nhúc nhích, chén trà bạch ngọc vỡ thành bột mịn.
Quả nhiên không cho nàng uống.
Mấy năm qua Đào Hoa luôn hận vì sao bản thân lại là tiên mà không phải là phàm nhân bình thường, dù là chết đói chết khát hay đau đớn mà chết, cũng không phải ở bên cạnh hắn, mặc hắn giày vò.
"Đến đây."
Tần Nghiêu Huyền chỉ đôi môi ướt át của mình, giọng nói trầm thấp, "Uống đi."
Nàng dịch chuyển người qua một chút, hai tay vịn cổ hắn, nhẹ nhàng cọ môi lên môi hắn.
Vốn là hôn môi nhưng Đào Hoa sẽ không chủ động, cũng không dám vươn lưỡi vào miệng Ma Chủ làm mấy thứ gì đó. Chỉ là nhẹ nhàng cắn môi hắn, liếʍ liếʍ mấy cái, cuối cùng không biết là bản thân thè lưỡi ra liếʍ nước trà hay chảy nước miếng nhiều, nàng cảm thấy đỡ khát.
"Đói."
Đào Hoa dựa đầu trong lồng ngực hắn, ôm eo hắn, nàng ở trong tư thế ngươi không cho ta, ta sẽ chán ghét ngươi, "Muốn ăn cơm."
"Vừa rồi ta cho ngươi ăn rồi."
Vì sao có thể ngu xuẩn như vậy. Tần Nghiêu Huyền ghét nhất người khác gần gũi mình, hắn lạnh lùng híp mắt, nhưng nàng run rẩy trong ngực hắn không để ý tới sát ý, ngược lại ôm chặt hắn hơn một chút, lẩm bẩm: "Ta đói, cơm, cơm cơm, ăn cơm."
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có thần tiên ăn cơm sao? Hơn nữa nơi này là Ma giới, lấy đâu ra cơm cho nàng?
Tần Nghiêu Huyền bỗng nhiên nổi lên lòng chơi đùa, truyền lệnh cho người hầu. Không bao lâu, một chén máu tươi nồng đậm linh khí được đưa tới trước mặt Đào Hoa.
"Thích sao?" Ma Chủ cầm lấy lông vũ đệm dưới dưới chén, lông chim trắng noãn dính đầy máu, chạm lên đôi môi trắng bệch của Đào Hoa, "Máu tươi của Hạc tiên, mùi vị ngon không?"