Tác giả: "Đây là phiên nɠɵạı không có liên quan tới chính văn! Mình thích là mình viết thôi."
Nội dung: Chuyện xưa của bá đa͙σ tổng tài và bạch thỏ bé nhỏ.
***
Nhân sinh chuyện gì đau khổ nhất? Người xưa nói rằng nhỏ mồ côi, trung niên mất vợ mất chồng, tuổi già mất con.
Giang Đào Hoa mắc vào chuyện thứ nhất, hai chuyện phía sau, cô còn chưa yêu nên không tính. Hơn nữa cô nghĩ cô nên tránh chuyện yêu đương vì đó là cách an toàn nhất tránh cho hai chuyện sau xảy ra.
Còn chuyện gì đau khổ hơn so với ba chuyện này? Có lẽ không có.
Mười một giờ đêm, ánh đèn đường hắt ra từ những ngôi nhà gạch của những năm 1980, trên hẻm nhỏ thỉnh thoảng có những con mèo hoang nhảy qua. Tiếng chó hoang giành ăn bên đường làm chân Đào Hoa muốn nhũn ra.
"Nói là nói như vậy, sự thật là còn thảm hại hơn..."
Đi đến cầu thang, Đào Hoa dùng sức vỗ tay đèn cũng không sáng, cô mới nhớ ra hôm trước vừa có người báo bóng đèn hỏng rồi. Sau một ngày bận rộn, điện thoại di động cũng hết pin rồi. Cô đành phải nắm lan can gỉ sắt, bước từng bước nặng nề lên tầng cao nhất trên đôi giày cao gót với mắt cá chân sưng tấy.
Trên tường dán tờ quảng cáo, thu mua đồ cũ, phế liệu, Đào Hoa chỉ muốn cho bản thân vào một cái túi sau đó ném vào trạm tái chế.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô không kiếm được việc làm, sau khi tìm chỗ ở, trong tài khoản ngân hàng cũng chỉ còn chút tiền cũng bị bọn môi giới lừa mất. Cô chỉ có thể mặt dày xin ba mẹ nuôi giúp đỡ. Ba mẹ nuôi đưa cô một cái chìa khóa và một danh sách địa chỉ từ di vật của ba mẹ ruột đã quá cố.
Đào Hoa có suy nghĩ hão huyền là mình sẽ có một căn phòng nhỏ tầm mười mét vuông. Nhưng khi nàng xách được hành lí lên đến nơi thì nhờ mấy ông cụ ở khu này nói mới biết, căn phòng ở đây như vậy mà cũng phải thuê.
Đã là giữa hè, Đào Hoa đi phỏng vấn trọn vẹn một tháng cũng không có công ty chịu nhận cô. Cũng không biết là chỗ nào có vấn đề.
"Ngày mai mà không ký được hợp đồng làm việc thì phải đi tìm bừa một công việc nào đó kiếm miếng cơm thôi... Cho dù là phát tờ rơi hay truyền tờ rơi đều nhận hết!"
Bụng phát ra tiếng kêu ùng ục, Đào Hoa nhớ ra giờ cô còn nửa cái bánh bao từ hôm qua có thể ăn.
Đẩy cửa phòng ra, ánh sáng màu vàng cam trong phòng xua đi bóng tối khiến cô rất dễ chịu. Tiếng muỗi vo ve và tiếng người trò chuyện bên ngoài đã nhỏ lại, lúc này Đào Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Cởi đôi giày cao gót vốn đi không quen ra, sự sảng khoái ập tới trong nháy mắt làm Đào Hoa muốn ngã xuống.
Cuộc sống vẫn có chuyện tốt đấy chứ. Đảo mắt một vòng phòng khách hay cũng là nhà ăn, cả căn phòng chỉ có mỗi chiếc ghế sô pha đơn bạc, Đào Hoa ném túi xách xuống đất, còn chưa kịp ôm gối mềm nghỉ ngơi một lát đã kêu a một tiếng.
Phòng bếp vậy mà đang sáng đèn, có tiếng ùng ục, mùi hương tươi sống tỏa ra khắp nơi, dường như có ai đang nấu cháo.
Lúc này Đào Hoa mới nhìn về phía tủ giày ở cửa ra vào, nɠɵạı trừ dép lê bằng nhựa, giày xăng-đan màu trắng, đôi giày cao gót màu trắng vứt lung tung trên sàn, còn có một đôi giày da của nam sạch sẽ tới mức không dính một hạt bụi, so với chiếc ghế bằng da thật trong phòng còn quý giá hơn, nhìn qua là biết đôi giày này được gia công tinh xảo. Đôi giày như thế xuất hiện ở căn nhà giá rẻ mưa thì dột, điện nước thì kém này không hề tương xứng.
Quả nhiên, cuộc sống chẳng tốt đẹp tí nào.
Đào Hoa kiễng mũi chân, vịn khung cửa nhìn vào trong, chỉ thấy bóng lưng cao ngất của người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám bạc, quần tây màu tím không một nếp nhăn. Khi hắn quay đầu lại cô mới phát hiện trên gấu áo có vài chỗ dính mỡ đông.
"Về rồi à?" Lông mày hắn nhướng lên, môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười, giọng nói từ tính làm Đào Hoa muốn nhũn ra.
Đúng là muốn mạng người mà, vì sao mà ông chủ nhà đã ba mươi tuổi còn đẹp trai vậy, giọng nói cũng dễ nghe nữa. Đáng sợ nhất là, hắn còn ở trong ngôi nhà này nữa!
"Ừ..."
Đào Hoa chột dạ xoay người nhường đường, hắn bưng bát cháo có màu xanh biếc của rau xào ra khỏi phòng bếp, đặt lên tấm gỗ đóng lên bàn mà cô luôn tạm coi là bàn ăn.
"Tới đây ăn đi."
Hắn rút khăn tay ra lau mồ hôi, cởi bỏ hai nút áo ở cổ, đường cong của xương quai xanh nửa che nửa đậy. Đào Hoa thề rằng cô không phải cố ý nhìn đâu.
Hắn ngồi đối diện cô, khoanh tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ dạng cô lúc ăn, cô không muốn nhìn cũng không được!
"Tần Nghiêu Huyền tiên sinh... Thật ra anh không cần chờ tôi trở lại đâu, tôi mang chìa khóa nhà khi đi ra ngoài mà..."
Cháo hải sản vốn thơm ngon, nhưng bởi vì ánh mắt hắn như vậy làm vị ngon trong miệng cô cũng giảm đi vài phần. Đào Hoa đỏ mặt tía tai nhìn gương mặt hoàn mỹ không chút tì vết của hắn, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa đã trễ như vậy, anh không cần nghỉ ngơi sao? Ngày mai còn có công việc..."
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nam quả nữ, sống chung một phòng, đây không phải chuyện tốt.
Tuy rằng xung quanh cũng không có nhiều gia đình, các phòng ở nơi này hầu như đã thành nơi không ai ngó tới.
"Tôi không phải thức để đưa cô chìa khóa. Tôi chẳng qua là muốn làm bữa khuya cho cô, tránh cho cô nhịn đói đi ngủ."
Tần Nghiêu Huyền ngồi lên ghế nhựa, bộ dạng cao ngạo, lạnh lùng như cũ, lại nói ra những lời khó có thể tin được: "Một chén có đủ hay không, cô còn đói không?"
"Khụ khụ..."
Đào Hoa bị hắn làm sặc, lông mày hắn lập tức nhăn lại, lúc hắn đứng dậy vỗ lưng cho cô, cô né tránh, hai tay tạo khoảng cách giữa hai người nói: "Tiên sinh, giữa hai chúng ta có phải có hiểu lầm gì không? Anh không cảm thấy như thế này là quá thân mật sao?"
Chủ nhà có tiền, Đào Hoa có thể hiểu. Nhưng người có tiền lại đẹp trai như Tần Nghiêu Huyền, có xe sang trọng lại đi bộ, có quần áo trị giá năm con số lại thích tới nơi này, Đào Hoa không thể hiểu được.
Mà hắn còn ở sát vách nhà cô, mỗi ngày chạy qua nhà cô đợi cô về!
"Như thế này đã là rất thân mật sao? Rõ ràng chuyện thân mật hơn chúng ta đều đã làm."
Hai tay lực lưỡng của Tần Nghiêu Huyền ép Đào Hoa vào góc tường, vây nàng trong một không gian kín, trên người hắn rõ ràng có mùi gỗ trầm hương nhưng mùi hormone nam tính giờ đây lại nồng đậm hơn. Hắn thật sự quá cao, Đào Hoa chỉ có thể nhìn được lồng ngực vạm vỡ và chiếc cằm tinh xảo của hắn.
Nếu như cô có gan lớn một chút hoặc như lần uống rượu say về muộn đó, cô chắc chắn sẽ nhón chân hôn hắn, tham lam chiếm lấy sắc đẹp dâng tới cẩn cửa này của hắn.
Tròng mắt đen nhánh của người đàn ông sâu không thấy đáy cũng không di động.
Đào Hoa mắc cỡ muốn khóc: "Hơn nữa đó là lần đầu của tôi, tôi cũng chịu thiệt mà... Tôi không cần Tần tiên sinh chịu trách nhiệm, chúng ta sẽ quên chuyện ngoài ý muốn đó đi có được không?"
"Không cần tôi chịu trách nhiệm sao?"
Tần Nghiêu Huyền nheo mắt, ánh mắt lạnh dần, duỗi tay nâng cằm Đào Hoa ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn: "Đêm đó tôi bắn bên trong cô, lúc cô có sức lực đứng dậy mua thuốc đã là ngày hôm sau rồi."
"Sẽ không mang thai đâu!"
Hóa ra hắn lo lắng chuyện này sao? Đào Hoa vội vàng lắc đầu nói: "Sức khỏe tôi từ nhỏ không tốt, nội tiết tố hỗn loạn, tôi luôn phải uống thuốc bổ, bác sĩ cũng nói xác suất tôi mang thai rất nhỏ. Ngộ nhỡ tôi mang bầu, tôi sẽ đi phá cũng sẽ không nói cho người khác biết, chỉ cần Tần tiên sinh không nói sẽ không có ai biết!"
Đôi mắt cô mờ mịt nước, gương mặt thanh tú dưới ánh đèn trắng bệch, hốc mắt e lệ ửng đỏ.
Lông mày Tần Nghiêu Huyền càng nhíu chặt: "Khả năng tránh thai của các biện pháp tránh thai cũng có hạn, nếu có thật, cô có tiền đi phá thai sao?"
"Tôi sẽ nhanh tìm được công việc thôi, chuyện ấy Tần tiên sinh không cần quan tâm. Chuyện này hãy để nó qua đi."
Đào Hoa đã khóc ra thành tiếng.
Có trời mới biết cô xui xẻo thế nào, cô đi xin việc bị công ty đó cưỡng ép uống rượu sau đó còn viện lý do tửu lượng cô kém nên không muốn nhận cô.
Một phiên dịch nhỏ bé cần tửu lượng làm gì?!
Đêm đó Đào Hoa phải cố gắng lắm mới chịu đựng được cơn choáng váng và về được phòng, cô chỉ nhớ rõ cô trông thấy Tần Nghiêu Huyền ở cầu thang, ôm hắn tố khổ một phen. Cô lấy áo sơ mi của hắn lau nước mắt, cũng không biết là thế nào lại đi gặm xương quai xanh của hắn, cuối cùng không khống chế nổi nữa đi gặm môi hắn, gặm ngực hắn, gặm toàn thân hắn.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên đến cuối cùng không rõ hắn hay nàng bị gặm đến nỗi cả xương cốt cũng nhũn ra.
Đào Hoa thề với trời cả đời này sẽ không uống rượu nữa! Ngu dốt ném đi đêm đầu tiên không nói, còn chọc phải chủ nhà nên sắp phải ngoan ngoãn rời đi.
"Nếu như Giang ŧıểυ thư thật lòng không muốn ta chịu trách nhiệm. Vậy thì..."
Thấy Đào Hoa nghe vậy lộ ra cảm kích và nhẹ nhõm, bộ dạng bạc tình bạc nghĩ cho rằng tất cả mọi chuyện chưa từng phát sinh, lòng Tần Nghiêu Huyền mơ hồ đau đớn, giọng nói thậm chí có chút run rẩy: "Đêm đó cũng là lần đầu của tôi, Giang ŧıểυ thư có phải nên chịu trách nhiệm hay không?"
"A...? Ai? Ai cơ?"
Đào Hoa mở to mắt nhìn hắn. Người đàn ông chững trạc, bộ dạng nghiêm túc, hai đầu lông mày lộ vẻ thương tâm một cách sinh động.
Hình như cô quyến rũ người đàn ông này là một chuyện gì đó quá phận.
Hắn không giống như đang nói dối.
Có trời mới biết người đàn ông gần ba tuổi, bộ dạng trưởng thành, chín chắn, nhìn thế nào cũng là hàng chất lượng tốt không có khuyết điểm, người theo đuổi hắn nếu xếp hàng chắc chắn đủ dài đến mười con phố, như thế nào mà vẫn còn là xử nam?
Khó trách đêm đó hắn làm ác như vậy! Đào Hoa sờ vòng eo bây giờ còn đau nhức của mình, nghẹn ngào đem nước mắt nuốt vào trong bụng.
"Anh muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào... Tôi không có tiền..."
Ủy khuất nắm ngón tay mình, Đào Hoa như muốn đem môi dưới cắn đến chảy máu, "Hơn nữa đêm đó có thể coi là tôi tình anh nguyện đi? Đó là sai lầm ngoài ý muốn, chúng ta quên đi có được không? Coi như anh thật sự muốn tôi chịu trách nhiệm, tôi muốn ngực không có ngực muốn mông cũng không có mông, làm cái gì cũng sai, còn nghèo kiết xác... Làm vợ hai vợ ba của anh cũng không có cửa! Nếu không tôi chuyển đi được không, sẽ không làm anh chướng mắt..."
Nếu không phải ở đây yên tĩnh, Đào Hoa nghĩ không ra vì sao hắn lại ở cái nơi có thể gọi là quỷ ốc rách nát này.
"Còn nữa, anh muốn tôi chịu trách nhiệm cái gì. Cả hai đều là đêm đầu tiên, triệt tiêu lẫn nhau đúng không?"
Đào Hoa túng quá đành phải nói xạo.
"Tôi kìm chế hai mươi chín năm, cô là người đầu tiên phá vỡ sinh hoạt hàng ngày của tôi, cô không nên chịu trách nhiệm sao?"
Đào Hoa nghiêng đầu: "Ngẫu nhiên nếm thử chuyện đó nói không chừng là chuyện tốt thì sao?"
"Giang ŧıểυ thư nói đúng." Tần Nghiêu Huyền lấy khăn tay trong áo sơ mi lau nước mắt cho cô, khi Đào Hoa nhận lấy nói cảm ơn thì hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, mân mê nói: "Bất quá chỉ mới một lần, tôi chưa thể xác định tốt hay xấu. Phải nên thử nhiều lần mới được."
"Anh có ý gì?"
Đào Hoa thấy gương mặt Tần Nghiêu Huyền ngày càng gần, hay tay bị hắn túm lấy đặt lên đỉnh đầu, cô hừ nhẹ một tiếng môi đã bị hắn ngậm vào.
Ngón tay thon dài của hắn tiến vào giữa hai chân cô, đầu gối cũng chen vào không cho cô khép chân, khẽ cười nói: "Không bằng giờ thử thêm mấy lần đi? Đây chính là lời cô nói."
"Nói là cưỡng gian khi và chỉ khi một trong hai không tự nguyện, tôi sử dụng bạo lực cưỡng ép em khiến em không cách nào phản kháng."
Ngón giữa chầm chậm bị nuốt vào, lạnh lẽo trong mắt Tần Nghiêu Huyền cũng biến mất, hắn cúi đầu liếʍ vành tai Đào Hoa, tiếng nước dấp dính vang lên càng làm Đào Hoa muốn nhũn ra.
"Đây là em không muốn cùng tôi ân ái sao?"
Ngón tay thứ hai cắm vào, vết chai trên đốt ngón tay đúc vào vừa lạ lẫm vừa quen thuộc khiến Đào Hoa bật ra tiếng rêи ɾỉ.
"Không thoải mái sao?"
Đào Hoa lắc đầu.
"Không muốn sao?"
Tần Nghiêu Huyền nhẹ nhàng hỏi, động tác tay ra vào bỗng nhiên nhanh hơn, hắn duỗi ngón tay cái kìm hoa hạch, theo dâm dịch trào ra ngón tay không ngừng trượt vào. Dưới thân Đào Hoa phun ra một cỗ d*m thủy, ánh mắt mờ mịt nhìn Tần Nghiêu Huyền rút hai ngón tay dính đầy dịch thể của nàng giơ lên cao xoa xoa, đùa bỡn tạo ra sợi tơ bạc sền sệt.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đã muốn đến mức này rồi còn nói tôi cưỡng gian?"
Quả thật lúc này giống như nàng đang đứng trước ranh giới sinh tử.
"Không thể không chọn sao..."
qυầи ɭóŧ dính dịch thể bị Tần Nghiêu Huyền giật xuống, treo lơ lửng ở mắt cá chân trông rất sắc tình, một chân còn lại bị hắn kéo lên, Đào Hoa trông thấy hắn lấy cự vật bừng bừng khí thế trong quần tây ra, cô sợ tới mức toàn thân run lên.
Đêm hôm đó nó cũng lớn vậy sao? Nàng không có bị làm chết phải thật là cảm ơn trời đất.
"Không thể không chọn."
Quy đầu cứng rắn đặt tại cửa hoa huy*t mềm mại, xuân thủy chảy ra càng nhiều, Tần Nghiêu Huyền nhẫn nại nói: "Làm phía trước em sẽ thoải mái đến mức cầu xin tôi tha thứ, làm phía sau sẽ khóc lóc, hai chân không thể khép lại, nằm trên mặt đất cầu xin cho đến khi tôi muốn em mới thôi."
Thật đáng sợ!
Đào Hoa sợ tới mức lắc đầu. Vừa nghĩ tới cái của hắn cưỡng gian phụ nữ nào sẽ khiến người phụ nữ đó kêu thảm thiết, cuối cùng lại bị ép trở nên da^ʍ đãиɠ hoặc là dịu dàng cầu xin hắn làm, nàng cũng không muốn bị như vậy.
Nhất là bị người đàn ông đẹp trai này đối xử như vậy, sau này Đào Hoa cảm thấy cô sẽ lãnh đạm hơn, à không, từ nay về sau sẽ không có năng lực làm chuyện này nữa.
"Chuyện này... chuyện này... Phía trước đi?"
Thấy Tần Nghiêu Huyền lộ ra sung sướиɠ, Đào Hoa khàn giọng làm nũng: "Nếu như tôi chọn cả hai, anh có thể... có thể dịu dàng một chút không?"