Trở lại phòng, Đào Hoa cân nhắc nên nói thế nào với Tần Nghiêu Huyền.
Vừa mới vào cửa, còn chưa kịp hành lễ, Tần Nghiêu Huyền đã vẫy tay bảo Đào Hoa lại ngồi bên bàn nhỏ. Mùi thuốc đắng chát vương vấn chóp mũi, lụa trắng và bình ngọc xếp gọn gàng trên bàn.
"May không bị thương gân cốt nếu không tay này của Hoa nhi bị phế rồi."
Nước ấm làm tan vết máu đông, cởi bỏ khăn gấm, Tần Nghiêu Huyền cẩn thận xem miệng vết thương nói: "Bị thương ngoài da, cẩn thận không làm vỡ vết thương và bôi thuốc đúng giờ sẽ không có sẹo."
Mỗi một câu đều hợp tình hợp lý làm cho người ta an tâm. Nhưng những lời này Tần Nghiêu Huyền nói ra nên Đào Hoa nghe xong lại kinh hồn bạt vía.
Nàng nhìn động tác dịu dàng lau vết máu của hắn, bôi thuốc vào miệng vết thương, thỉnh thoảng vuốt nhẹ cổ tay trấn an nàng. Đau đớn chỉ trong chốc lát, sau đó hắn đắp miếng bông tẩm thuốc mát lạnh lên vết thương của nàng.
Lụa trắng quấn một vòng bên ngoài, thậm chí còn thắt lại thành nơ bướm xinh đẹp.
"Tạ ơn bệ hạ."
Đào Hoa không ngờ khi thuốc thấm vào da thịt rồi mà nàng vẫn không thấy đau, sau đó chợt phát hiện ra trên trán Tần Nghiêu Huyền chẳng biết từ bao giờ đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Bệ hạ chóng mặt sao?"
"Trẫm lo cho Hoa nhi nên có chút căng thẳng thôi."
Tình trạng của hắn thật sự không tốt, sắc mặt còn trắng hơn cả nàng, Đào Hoa lại gần hắn, há miệng muốn gọi ngự y lại bị hắn ôm vào trong ngực, nâng cằm hôn sâu, nuốt toàn bộ lời nàng muốn nói vào trong miệng.
Môi lưỡi dây dưa, ngay cả hơi thở của nàng cũng bị nhuốm mùi của hắn, khi Đào Hoa đỏ bừng mặt lùi lại chợt thấy Tần Nghiêu Huyền cười dịu dàng.
"Trẫm đỡ hơn rồi."
Ngón tay hắn vuốt ve cánh môi kiều diễm và mềm mại của nàng, bên khóe miệng còn dính tơ bạc. Ánh mắt Tần Nghiêu Huyền dần thâm trầm, chợt nói: "Hoa nhi có phải muốn xin cho Lục Thiên Hành một cơ hội?"
Miệng đột nhiên bị bịt lại, Đào Hoa kinh hoàng nhìn Tần Nghiêu Huyền, nàng suýt chút nữa quên tính tình hắn thay đổi thất thường.
Lúc này lại có vài phần lạnh lẽo, ánh mắt hung ác nham hiểm. Dường như nếu nàng dám nói ra một từ liên quan đến Lục Thiên Hành thì hắn sẽ xử nàng tội khi quân sau đó chém đầu thị chúng.
Đào Hoa khép mi mắt, dùng sức hít sâu, không mở miệng nữa, nàng muốn xem ý tứ của Tần Nghiêu Huyền.
"Ở trong lao hắn nói gì với Hoa nhi? Chắc chắn không liên quan đến sinh tử nếu không Hoa nhi sẽ không nghe lời hắn như vậy phải không?"
"Hoa nhi rất ngoan đấy..." Làm sao hắn có thể đoán đúng tâm tư nàng như vậy. Đào Hoa ủy khuất nghĩ.
Mà nàng lại chẳng hiểu gì về hắn.
Bàn tay chụp lên mắt nàng, Tần Nghiêu Huyền lè lưỡi liếʍ láp cánh môi run rẩy của nàng, mãi cho đến khi bàn tay có chút nhớt nháp thì hắn mới buông nàng ra.
Cũng không phải là nước mắt, mà là mồ hôi lạnh.
Đào Hoa cũng không có ý xin tha thay cho Lục Thiên Hành nữa, trong mắt chỉ còn lại sợ hãi và khó hiểu.
"Nghĩ đến chuyện hắn vất vả mười năm hầu hạ và bảo vệ Hoa nhi, trẫm cho hắn một cơ hội. Sau này mạng của hắn chính là của Hoa nhi, là nàng cho hắn."
Tần Nghiêu Huyền đứng dậy, ngón tay ngăn lại lời tạ ơn của nàng, nghiêm mặt lại, nói: "Hoa nhi chi bằng nên suy nghĩ đêm nay hầu hạ trẫm như thế nào để tạ ơn đây?"
Gương mặt nàng ửng đỏ, Đào Hoa bị hắn uy hiếp trần trụi khiến đầu nàng trống rỗng, ấp úng không nói ra lời.
"Đi tắm rửa sạch sẽ đi. Nếu không có cách, có thể hỏi thị nữ mới tuyển bên người." Tần Nghiêu Huyền lạnh nhạt nói: "Nam Cương có chút kỹ thuật giường chiếu đặc biệt, Hoa nhi có thể học hỏi một chút đấy."
"Nhưng A Mật Đóa còn chưa gả đi làm sao nàng biết những thứ này?"
Đào Hoa làu bàu, ai ngờ Tần Nghiêu Huyền lại nói: "Nếu vô dụng như vậy chi bằng lôi đi chém."
Hắn lại đào hố ép nàng nhảy xuống! Đào Hoa vội lắc đầu, ôm cánh tay Tần Nghiêu Huyền cọ cọ, "Hoa nhi biết, Hoa nhi sẽ cố gắng học."
"Ngoan.
Bàn tay vỗ nhẹ đầu nàng sau đó Tần Nghiêu Huyền chậm rãi rời phòng.
Đào Hoa đương nhiên không hỏi A Mật Đóa kỹ thuật giường chiếu gì đó của Nam Cương. Nàng không mặt dày tới vậy, hơn nữa nàng cũng... không dám hỏi.
Đào Hoa nằm trên giường của Tần Nghiêu Huyền nhìn chằm chằm tấm vải màu xanh ở đuôi giường, nàng nghĩ thầm đây nhất định là đồ dùng để trói tay trói chân nàng. Nhìn kỹ, cuối giường thậm chí có một lỗ nhỏ, bne trong đó có vô vàn đa͙σ cụ trợ tình. Còn có mấy cái chuông nhỏ kiếp trước nàng từng dùng qua, đây là đồ tình thú ở Nam Cương, sau khi tiến vào cơ thể gặp nóng sẽ liên tục lắc lư phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Những bình ngọc này là thuốc gì?"
Bởi vì Tần Nghiêu Huyền rất ít khi cho nàng uống thuốc, đều là cưỡng chế cắm vào thân thể nàng, Đào Hoa đối với dược thật không hiểu gì. Kiếp trước Tần Nghiêu Huyền cũng rất ít khi bôi thuốc cho nàng, hắn thích nhìn bộ dạng đau đớn thút thít nỉ non cầu xin tha thứ của nàng hơn, chỉ có mấy thị nữ thỉnh thoảng thoa cho nàng ít dược cao.
Những bình ngọc này có tác dụng gì, nàng hoàn toàn không biết. Đào Hoa mở một bình ngọc tinh xảo, mùi hương nhàn nhạt rất hợp ý nàng.
"Thứ này uống được phải không nhỉ?"
Thuốc nước ít như vậy chắc chắn không thể bôi, hơn nữa mùi vị giống như hoa đào nấu chung với nước chè. Các bình khác mùi thước rất nặng, màu sắc lại quá đậm, nhìn qua là biết là dược mạnh. Đò Hoa cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ thôi đã hết phân nửa bình.
"A... mùi vị thật ngon."
So với bánh ngọt còn ngọt hơn, Đào Hoa cảm thấy thứ này là thứ duy nhất có thể dùng. Nằm trên giường một lúc, thân thể ngày càng nóng giống như củi khô bắt lửa, nhân lúc nhàm chán Đào Hoa uống toàn bộ số thuốc nước còn dư trong bình.
"Như vậy có phải đủ thành ý rồi không?"
Trong bình một giọt cũng không còn, Đào Hoa giật áo yếm trên ngực, nằm im trên giường chờ đợi Tần Nghiêu Huyền trở về.
...
Tần Nghiêu Huyền bước nhanh vào tử lao, chỉ thấy Lục Thiên Hành cung kính quỳ xuống, sau khi hành lễ cũng đi thẳng luôn vào chuyện chính: "Tội thần có việc muốn xin hoàng thượng khai ân. Trong thái y viện của Đại Diễn, có một đơn thuốc có thể giúp đỡ nương nương và hoàng thượng. Hơn nữa tội thần còn nghe nói đơn thuốc kia do một nữ tử Thiên Vân Quốc viết, nếu hỏi thăm người Thiên Vân, nhất định sẽ có manh mối."
Cũng không ngồi xuống, Tần Nghiêu Huyền cười lạnh nói: "Quả nhiên tâm tư của người thâm sâu. Chuyện quan trọng như thế mà bây giờ mới nói.
Nắm rõ tình huống, Lục Thiên Hành lập tức dập đầu nhận sai: "Tội thần chỉ là không muốn xem nhẹ ân sủng của hoàng thượng với nương nương."
"Nếu như thật sự vì Hoa nhi, sao ngươi còn nói ra? Ngươi nên biết, trẫm đi đến đâu có phi tử đến đó, ân sủng một đêm là chuyện bình thường. Nếu như đơn thuốc là thật, Hoa nhi sẽ bị thua thiệt."
Lục Thiên Hành im lặng, Tần Nghiêu Huyền lạnh lùng nói: "Theo trẫm thấy, ngươi muốn thấy trẫm vì lo nghĩ cho sức khỏe Hoa nhi mà ít cùng nàng chung đụng cho ngươi đỡ đau lòng phải không?"
"Tội thần và công chúa trong sạch, tội thần nào dám có suy nghĩ đại nghịch bất đa͙σ như vậy! Chẳng qua là tội thần thấy người Thiên Vân Quốc cũng khổ sở lại ở quá xa mới không dám tâu hoàng thượng. Tội thần có thể thấy nương nương được hưởng ân trạch, đương nhiên... là vui mừng... cầu còn không được..."
Nhẹ nhàng ừ một tiếng, cho đến khi Lục Thiên Hành ngừng run rẩy, Tần Nghiêu Huyền mới cong khóe miệng, ngồi trên ghế duỗi mũi chân nâng cằm Lục Thiên Hành lên, từ trên cao nhìn xuống nói: "Lục thị vệ có thể suy nghĩ cho trẫm và Hoa nhi như vậy, không uổng công Hoa nhi ỷ lại sủng ái của trẫm mà mềm giọng xin giữ lại cái mạng cho ngươi. Ngày sau, ngươi nên bảo vệ Hoa nhi thế nào ngươi đã rõ?"
Đào Hoa mềm giọng cầu xin như thế nào? Lục Thiên Hành căn bản không cần đoán.
Lục thị vệ.
Chỉ thế thôi.
Trầm mặc một lát, Lục Thiên Hành gật đầu, cơ hồ cắn răng nói: "Tội thần rõ."
"Tốt. Trẫm cho ngươi một cơ hội lập công để giữ lại cái mạng."
Thấy trong mắt hắn, không cam lòng và tuyệt vọng dần thay thế bằng ý chí quyết tâm, lúc này Tần Nghiêu Huyền mới hạ chân, hạ lệnh: "Tên thích khách Giản Sơ hành thích Hoa nhi hôm nay không đơn giản là người Thiên Vân Quốc, ngươi hãy cho hắn một bài học. Ngươi hãy tra khảo xem hắn biết những gì hoặc vì sao phải ám sát Hoa nhi, trẫm sẽ miễn tội chết cho ngươi."
"Người Thiên Vân Quốc? Vì sao có sát ý với nương nương? Chuyện này không có khả năng.
Lục Thiên Hành nghi ngờ nhưng ánh mắt Tần Nghiêu Huyền lạnh lẽo, nhắc nhở đây là sự thật.
Trong lòng càng cảm thấy nguy cơ trùng trùng, Lục Thiên Hành nằm vùng Đại Diễn bao năm đã chứng kiến rất nhiều chuyện, thấp giọng nói: "Tội thần biết được một chút mánh khóe đối phó người Thiên Vân, chắc chắn sẽ hỏi ra được một ít manh mối."
"Ừ. Không uổng công người ở Đại Diễn nhiều năm. Trẫm giao hết cho ngươi..."
Hắn chợt im bặt, giọng có chút lấp lửng, Tần Nghiêu Huyền ôm trán phát hiện ra một tầng mồ hôi mỏng. Cẩn thận lắng nghe sẽ phát hiện ra trong tử lao có tiếng tim đập hỗn loạn.
"Bệ hạ?"
Thấy gương mặt lạnh lùng của Tần Nghiêu Huyền nhiễm một màu đỏ, Lục Thiên Hành kinh ngạc lại bị Tần Nghiêu Huyền đưa tay ý bảo chớ lên tiếng.
"Không sao, giờ trẫm đi xem Hoa nhi, sợ là nàng đã không đợi kịp muốn ta tha cho ngươi rồi."
Tần Nghiêu Huyền liếʍ bờ môi khô khốc, nhìn Lục Thiên Hành đang khiếp sợ nói khẽ: "Ngươi cũng hiểu rõ mà, phải không?"
"Cung kính hoàng thượng."
Bộ dạng này rõ ràng là động tình rồi. Lục Thiên Hành không nhìn thấy Tần Nghiêu Huyền lộ ra vui vẻ và chờ mong trên mỗi bước chân, hắn cô đơn quỳ trên mặt đất cho tới khi Tần Nghiêu Huyền rời đi.
Hắn phải nhanh tay một chút, dù biết rõ Tần Nghiêu Huyền không có khả năng cho Đào Hoa uống loại thuốc kia nhưng phương thuốc từ sáng nay đã cho người làm rồi.