"Ngươi thích thì cứ giữ lấy đi, tương lai lúc ra khỏi cung hãy dùng làm đồ cưới."
Buổi tối lúc nhìn thấy mấy món đồ nhỏ trên bàn, Đào Hoa không khỏi than nhẹ. Từ lúc kết thúc hội thưởng hoa, các phi tử không ngừng lui tới nơi có tên gọi là lãnh cung Kim Ti Uyển. Buổi sáng tặng quà, buổi chiều thỉnh an, nếu như bị cự tuyệt liền uất ức lau nước mắt, trông giống như Đào Hoa ức hiếp họ vậy.
Mặc dù là vị quý phi duy nhất của hậu cung nhưng tuổi tác của Đào Hoa lại nhỏ nhất trong đám phi tử. Vậy mà khi gặp mặt họ còn phải gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, làm sao Đào Hoa có thể cự tuyệt nặng lời.
Mặc dù những thứ này kém xa những thứ Tần Nghiêu Huyền đưa đến cho Đào Hoa, Hạ Chu cẩn thận chọn mấy thứ bình thường cho mình, phần lớn nàng ấy đều cất vào phòng cho Đào Hoa.
"Nương nương, ngày mai là sinh thần của Viên phi. Cha của nàng ta là Tây bình vương."
Hạ Chu nếm thử một miếng bánh bách hoa do Ngọc phi tự tay đem đến hôm nay, sau khi chắc chắn không có độc mới đưa đến bên miệng Đào Hoa: "Người có nên đến đó một chuyến hay không? Nói không chừng thánh thượng cũng sẽ đến đó."
Đào Hoa lắc đầu.
Về tình về lý, nàng cũng nên tham dự. Tây bình vương có lai lịch cực lớn, mấy đời đều trấn thủ ở phía Tây của Ngạo quốc, là vị vương hầu cần đề phòng nhất của Đại Diễn, lúc Tần Nghiêu Huyền đoạt ngôi vị hoàng đế ông ta âm thầm xuất không ít lực. Viên phi này lại cùng Tần Nghiêu Huyền lớn lên từ nhỏ, từ khi sinh ra đã được nuôi dưỡng trong cung, do hoàng thái hậu đang tại vị tự mình dạy dỗ.
Có thể nói Viên phi là công chúa chân chính của Ngạo quốc, có được sự sủng ái độc nhất vô nhị.
"Nương nương, sao người không đi chứ? Đã ba ngày rồi thánh thượng không có đến Kim Ti Uyển. Nếu ngày mai người không đi, nói không chừng thánh thượng sẽ ngủ lại chỗ Viên phi đó!" Hạ Chu lo lắng giúp Đào Hoa bày mưu tính kế: "Đừng trách Hạ Chu lắm mồm, sao nương nương không để ý chút nào vậy? Người đơn thuần như thế, lại còn không có chút tâm tư nào thì chúng ta phải làm sao đây?"
Sống chung mấy ngày nay, Hạ Chu đã vô cùng yêu thích Đào Hoa. Nàng không có nghiêm khắc giống như các phi tử khác cũng không có vẻ tự cao tự đại, nàng giống như một ŧıểυ cô nương, cho nàng viên đường nàng sẽ cười nói cám ơn. Cực kỳ giống với đứa em gái ở nhà trước khi nàng ấy vào cung, Hạ Chu không kiềm được nói: "Nương nương, thánh tâm khó đoán, nếu không tốn chút tâm tư thủ đoạn sẽ thua thiệt rất nhiều."
"Ta lại không thể cưa đứt đầu giường mang gông cùm đi được."
Đào Hoa nhẹ nhàng cười, kéo Hạ Chu bảo nàng ấy ngồi xuống không cần phải gấp gáp: "Bệ hạ không đến chỗ ta không phải rất tốt à? Hạ Chu có thể ngủ bên trong phòng với ta, đỡ phải ngủ ngoài cửa bị côn trùng cắn."
"Người đừng bao giờ suy nghĩ như vậy! Nô tỳ nguyện vì người và thánh thượng canh giữ ngoài cửa đêm đêm!"
Hạ Chu vội vàng nói xong chợt đỏ mặt, vội vàng cúi đầu hỏi: "Nương nương, vật kia dưới thân người đã ba ngày rồi chưa lấy ra đúng không? Có phải rất là khó chịu hay không? Nô tỳ xoa bóp eo giúp người."
"Được."
Liên tiếp ba ngày rồi không có lấy ra, dưới người vừa trướng lại vừa đau, eo Đào Hoa cực kỳ đau nhức, chỉ có lúc xoa bóp mới cảm thấy đỡ.
Dường như Tần Nghiêu Huyền đã hoàn toàn quên mất chuyện này. Giống như chuyện trong buổi thưởng hoa hắn đã nói theo ý nàng nhưng lại không có thật sự đưa nàng đi Giang Nam. Đào Hoa đoán rằng hắn muốn dùng xiềng xích để giam nàng đến chết.
Xem ra muốn thay đổi là chuyện rất khó khăn.
Lực đa͙σ của tay Hạ Chu vô cùng nhẹ, khiến Đào Hoa vô thức chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày nay uống ít thuốc đi, chẳng biết tại sao cơ thể có hơi mệt mỏi.
"A?"
Nàng bừng tỉnh, dường như có vật gì đang chuyển động dưới thân. Lối ở giữa giống như đang bị kiến gặm nhấm vô cùng ngứa ngáy, còn có cảm giác hoảng sợ do dị vật lướt qua, Đào Hoa mơ mơ màng màng vặn eo thì bị một bàn tay đè lại.
Giọng cầu xin đáng thương, Đào Hoa cảm thấy giống như bị côn trùng cắn, nàng mở mắt thì thấy màn đã buông xuống.
"Hoa Nhi ngoan."
Có người ở sau lưng. Đào Hoa chuyển đầu, xuyên thấu qua hơi nước phát hiện chính là Tần Nghiêu Huyền đang ở trên giường. Sắc mặt hắn còn khó coi hơn nàng, răng môi giao nhau, chân mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh trên trán hắn nhỏ xuống khiến lưng Đào Hoa lạnh lẽo.
Ngực hắn áp sát đến, nàng giống như chết chìm, siết chặt hai nắm tay đến trắng bệch.
"Bệ hạ, thiếp đau."
Đào Hoa vặn vẹo thân thể, nàng cảm thấy dưới người ướt đẫm. Nàng lúc này trông giống như phát bệnh ở kiếp trước, hy vọng Tần Nghiêu Huyền có thể nhanh chóng kết thúc sự khó chịu của nàng.
Một đao ngay đầu sẽ sảng khoái hơn lăng trì từng mảnh.
"Trẫm biết."
Tần Nghiêu Huyền ngồi thẳng người, đưa tay dò xét hoa huy*t ẩm ướt của Đào Hoa, hắn nắm lấy gậy ngọc chuyển động ra vào.
"Đừng... Đừng a!"
Thật là thoải mái, thật là đau!
Đào Hoa không biết thân thể mình như thế nào nữa, rõ ràng mỗi lần gậy ngọc ra vào liền tiết dịch vô cùng sung sướиɠ. Nhưng mỗi một tấc nó lướt qua đều để lại sự đau đớn đến xương cốt.
Đào Hoa không nhịn được lập tức khóc lớn: "Nghiêu Huyền, có phải ta sẽ chết lần nữa không? Ngươi không muốn chơi đùa ta à... Van xin ngươi mau cho ta... Mau cho ta đi..."
"Hoa Nhi?"
Người dưới thân đã không còn thần trí, nói linh tinh lúc sống lúc chết. Rõ ràng đau đến nỗi phát khóc nhưng lại không ngừng áp sát vào hắn, Tần Nghiêu Huyền mơ hồ cắn môi đến bật máu.
Lúc Đào Hoa đau đến nỗi lăn lộn, hận không thể kéo màn siết chết mình thì đột nhiên Tần Nghiêu Huyền bắt lấy tay nàng, lấn người đè xuống.
gậy th*t cứng rắn nóng bỏng tiến vào bên trong cơ thể, Đào Hoa không ngừng tiết ra chất dịch.
"Đau, đau quá!"
"Lát nữa sẽ thoải mái."
Tần Nghiêu Huyền cởi gông cùm cho nàng, ôm Đào Hoa đang đau đến co giật vào trong cơ thể, vật nam tính cắm thật sâu bên trong nàng.
Hắn cúi người hôn Đào Hoa, trong miệng hai người tràn đầy mùi máu tanh nồng.
Dưới người dần dần bị cọ xát đến nỗi tê dại ngứa ngáy, Đào Hoa nhắm mắt kêu rên, một dòng long tinh phun vào bên trong, cảm giác dính dớp làm giảm không ít đau đớn.
"Dễ chịu chút nào không?"
Tần Nghiêu Huyền dừng động tác lại, nhìn khuôn mặt uất ức của Đào Hoa: "Còn chịu nổi không?"
"Khá tốt, ừm... a a..."
Đào Hoa mềm nhũn nằm trên người hắn, cảm giác thân thể đã không còn là của mình, ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng vô cùng kỳ quặc: "Thêm nữa đi."
Mặc dù rất đau nhưng nàng lại không ngừng đến gần hắn, đòi hỏi hắn, nuốt chửng nghiền ép hắn không còn giọt nào mới thỏa mãn.
"Chiều ý nàng."
Tần Nghiêu Huyền xoay người Đào Hoa lại, hắn cắm vào nàng từ phía sau. Đào Hoa không nhìn rõ sắc mặt Tần Nghiêu Huyền, chỉ có thể dựa vào động tác tàn bạo mà cảm nhận tâm trạng của hắn.
Đợi cảm giác đau buốt bị đè xuống, Đào Hoa híp mắt không ngừng hừ nhẹ: "Đừng, đau quá... chỗ đó sắp hỏng rồi..."
"Nàng a."
Sau một tiếng than nhẹ, cuối cùng thì gậy th*t đánh chiếm bên trong nàng cũng lui ra ngoài.
Dược cao mát lạnh tiếp xúc với mỗi tấc thịt non cực kỳ thoải mái.
Có tiếng nước tí tách vang lên, cảm giác ấm áp lướt qua cơ thể nàng, tinh khí cùng xuân thủy bên dưới đều được lau sạch. Ngay cả mồ hôi sau cổ cũng không bỏ qua, Đào Hoa nhắm mắt lại, giọng yếu ớt: "Hạ Chu lau thật thoải mái, xoa bóp eo giúp ta..."
"Nương nương?"
"Hưu."
Vải sợi ấm áp chạm vào eo, lần này lực đa͙σ hơi mạnh chút. Đào Hoa thoải mái đến cả cọng tóc cũng tê dại, lẩm bẩm nói: "Bóp đến khi ta ngủ hãy ngưng... Ừm... Thoải mái..."
Xoa bóp được mấy cái, Đào Hoa liền ngủ thiếp đi. Cái miệng nhỏ nhắn còn không ngừng mê sảng.
Nàng nghe thấy có vài vị thái y mang hòm thuốc vào với dáng vẻ gấp gáp.
"Thánh thượng mau mau ngồi xuống, lão thần sẽ bắt mạch cho người!"
Giọng thái y già nua như thế, hẳn là Lương thái y có bàn tay kỳ diệu rồi. Rõ ràng ông ấy đã sớm cáo lão hồi hương rồi không phải sao.
Đào Hoa cảm thấy kỳ quái, rõ ràng người đau sắp chết chính là nàng đây, tại sao lại bắt mạch cho Tần Nghiêu Huyền trước chứ. Không phải hắn về uống vài thang thuốc tráng dương bổ thận là được rồi à?
Hơn nữa tại sao khi thái y đến thì tay Hạ Chu liền ngừng xoa bóp. Nàng ấy đi châm trà ư.
Dường như họ đang nói gì đó nhưng Đào Hoa quả thực quá buồn ngủ, căn bản không nghe rõ.
"Đã không có thuốc."
"Lão thần kê toa, chỉ trị được ngọn không thể trị gốc."
"Lão thần liều chết khuyên giải một câu, trước mắt chỉ có một biện pháp."