Sau khi William được Tát Tư chăm sóc tỉnh lại, bộ lạc đã thu thập xong, hắn được an trí đến trong nhà Tát Tư để Tát Tư dễ dàng chăm sóc hắn.
William mới vừa tỉnh táo còn hơi mờ mịt, phản xạ có điều kiện cầm tay Tát Tư sờ sờ, cho đến phát hiện cảm giác không đúng mới bật dậy, ánh mắt hoảng sợ liếc hướng ŧıểυ JJ của Tát Tư, rồi ngó ngó bụng của hắn, tin chắc không có phình lên, lúc này mới len lén thở ra một hơi dài, lau sạch mồ hôi trên trán, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đã từ từ khôi phục màu sắc.
"Cảm. . . . Cám ơn, tôi tên là William, xin hỏi nơi này là nơi nào?"
William dầu gì cũng là con cháu hào môn thế gia, mặc dù sợ, vẫn có thể cố gắng trấn định, lộ ra nụ cười sáng lạn, trên má trái lập tức lộ ra một lúm đồng tiền rõ ràng, một đôi mắt xinh đẹp màu xanh ngọc cong cong, hợp với mái tóc xoăn vàng hơi dài đã sạch sẽ của hắn, liền hiện ra vẻ tuấn mỹ mà đáng yêu, hoàn toàn khác với bộ dáng nhếch nhác lúc đầu, cũng khó trách hắn luôn được thuận lợi khi ở chung với phụ nữ.
"A Liệt? Mặc kệ đây là nơi nào, cậu cảm thấy giống cái rơi vào tay chúng tôi còn đi được sao?" sau lưng Tát Tư đột nhiên xấu hiện cái đầu, há miệng lộ ra hàm răng trắng như tuyết về phía William.
William lui về phía sau, đầu đụng vào tường cái cốp, sống lưng loạn run, chỉ vào Lạc Nhĩ mới vừa nhô ra, hàm răng run rẩy: "Cô cô cô. . . . Cô là phụ nữ mang thai có ŧıểυ JJ!"
Lạc Nhĩ khi dễ liếc hắn một cái, hừ một tiếng, lỗ mũi hướng lên trời không đáp không để ý tới.
Tát Tư buồn cười kéo hắn một cái, rồi quay đầu lại an ủi William: "Em nghỉ ngơi một lát đi, thân thể của em vẫn còn tương đối suy yếu, nhưng cũng may, không bị thương tích gì, hai ngày nữa là tốt."
Tát Tư kéo Lạc Nhĩ đến mấy lần, Lạc Nhĩ mới không cam không nguyện bị Tát Tư kéo ra cửa.
Vừa tới cửa, Tát Tư liền buồn cười đẩy Lạc Nhĩ một cái, khoanh cánh tay cười nhìn hắn: "Xong chưa? Còn thở phì phò? Anh thấy William cũng không phải cố ý, đó là một đứa bé ngoan mà." Tuổi của hắn lớn hơn William rất nhiều, cho nên xưng William là đứa bé cũng không có gì không đúng.
Lạc Nhĩ chỉ hừ hừ xoay đầu đi.
Tát Tư không khỏi thở dài một tiếng.
Thật ra thì, Lạc Nhĩ để ý bị William mắng bọn họ là quái vật, cũng là bởi vì cha của Lạc Nhĩ và Ma Da.
Khải Tư Đặc cha của bọn họ mặc dù là Tộc trưởng bộ lạc Mộ Sắc, sức lực thực mạnh, được cả bộ lạc tôn kính, nhưng trước kia ở bộ lạc Tuyết Mao Hống lại không hề tốt, bởi vì Khải Tư Đặc lại quỷ dị không phải một con Tuyết Mao Hống thuần sắc.
Hình thú của ông ấy mang theo hoa văn màu vàng nhạt, hoàn toàn khác với bộ lông trắng tuyết của loài Tuyết Mao Hống. Mà ở trong những bộ tộc bình thường bên ngoài rừng rậm Hoàng Hôn, cả bộ tộc từ trước đến giờ chỉ do một hình thú tạo thành, nɠɵạı tộc giống như Khải Tư Đặc, tự nhiên khiến những bộ tộc kia hoài nghi hắn có huyết mạch không tinh khiết, từ nhỏ, Khải Tư Đặc đã bị chửi là quái vật, bị người ta đánh, bị người ta cười nhạo, bị người ta chọi đá.
Thật ra thì cũng không thể trách ai, dù sao, giống cái của mỗi bộ lạc luôn trân quý mà thưa thớt, làm sao có thể để một chủng tộc mang huyết thống của nɠɵạı tộc chiếm đoạt? Mà Tuyết Mao Hống là chủng tộc từ trước đến giờ sống ở núi tuyết phía bắc, sau khi lớn lên, tham gia săn thú, màu lông của Khải Tư Đặc lại làm cho ông ấy căn bản không cách nào ẩn núp trong trời tuyết. Nên khẳng định bị chèn ép.
Vì vậy, Khải Tư Đặc không có võ lực mạnh mẽ rốt cuộc vẫn chạy không thoát số mạng bị đuổi ra bộ lạc, trở thành một dân du cư, sau đó mới ngoài ý muốn gia nhập bộ lạc Mộ Sắc.
Những kinh nghiệm này, Lạc Nhĩ đều biết rõ ràng.
—— nếu như những lời này để Lý Mộ Tư nghe, cô tuyệt đối sẽ nghiêng lỗ mũi, rất sống động bày tỏ sự xem thường của cô: đó là lai giống, chỉ là gien ẩn nào đó hiện ra mà thôi, chuyện thật đơn giản mà! Cũng là đám cầm thú mấy người làm ra thôi! Cho mấy người giao phối tùm lum, giao phối tùm lum đến mức cả con của mình cũng không nhận ra!
Ai, không có học thức thật đáng thương! Chậc chậc ~
Lý Mộ Tư núp ở một bên nghe mấy lời đứt quãng, thấy Lạc Nhĩ và Tát Tư từ từ đi xa, cuối cùng từ góc tường chạy ra ngoài, cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, William đang tâm thần thấp thỏm lăn qua lăn lại ở trên giường, một lát cảm thấy ván giường quá cứng, một lát lại buồn khổ sợ lát nữa bị quái vật nuốt trọn, đột nhiên nghe được một tiếng két, lập tức bị sợ đến trợn tròn cặp mắt, mắt to trừng mắt nhỏ với Lý Mộ Tư đang cẩn thận tiến vào như ăn trộm.
William lập tức nhận ra người tới, len lén lui về phía sau, hơi sợ hãi bảo vệ mặt của mình, lắp bắp hỏi: "Cô cô. . . . Cô muốn làm gì?"
Lý Mộ Tư dầu gì đã chuẩn bị rồi mới tới, nên cũng không xa lạ với tiếng Anh của hắn, á một tiếng, khoanh cánh tay thoáng một cái đã đến gần bên giường, mặt nhăn nhó, hồ giả hổ uy giả bộ sói đuôi dài: "Không có gì, tới coi tình huống."
Nói xong, cô đưa tay đến sau lưng, từ bên hông rút ra một cây roi, quất xuống cái pằng, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm William.
Mặt của William lập tức xanh mét, hắn. . . . Hắn còn chưa nặng miệng đến mức chơi SM!
William lệ rơi đầy mặt, đầu gật như gà mổ thóc: "Tôi nói! Tôi nói hết! Ta thẳng thắn!"
Lập tức khai báo tường tận làm sao đến nơi đây cho Lý Mộ Tư nghe, mặc cho Lý Mộ Tư nghiệm chứng như thế nào, cũng không bỏ sót chút gì.
Lý Mộ Tư chuyển mông, ngồi ở mép giường, nghi ngờ nâng cằm lên.
Nói như vậy, việc xuyên qua của cô và William không có chỗ nào giống! Xuyên qua thì cô ở Nam Hải, William lại ở Maldives, cách xa vạn dặm! Chớ nói chi là thời gian, dù là tuần lễ hay là tháng, không có chỗ nào giống nhau. Chỗ duy nhất. . . . Duy nhất tương tự, cũng chỉ có nước?
Lý Mộ Tư bừng tỉnh hiểu ra, vỗ tay: xem ra, phải xuống đày đầm Hắc Thủy thâm dò xem sao! Nói không chừng William cũng từ nơi đó xuyên qua đây? Chỉ là vừa vặn gặp phải mùa mưa, mới bị trôi vào trong rừng cây đó chứ!
Cô vui mừng, váy da thú lại rơi xuống đất. Lý Mộ Tư cúi đầu, lông mày nhất thời nhảy loạn một hồi, thật vất vả ngăn chận lửa giận trong lòng, xanh mặt xoay qua chỗ khác, tập trung vào William.
William run run rẩy rẩy nhìn cô một giây đồng hồ, vứt bỏ váy da thú trong tay, lệ rơi đầy mặt kêu oan: "Tôi. . . . Tôi không phải cố ý! Thật!"
Lý Mộ Tư đâu để ý nhiều vậy, dũng mãnh nhào tới, đánh cho William tê cả người: "Người ta chẳng qua là vén váy, anh trực tiếp xé váy của tui luôn! Anh còn dám nói không phải cố ý! Anh muốn bị đánh, phải hay không! Phải hay không!"
Đánh một hồi lâu, mới giật mình trong bụng mình còn có đứa bé, không khỏi ngẩn ngơ: ôi, không thể làm gương xấu! Vội vàng vỗ tay một cái, nhặt váy lên buộc ở bên hông, cột chắc sợi dây, trái tim lại nhớ về các loại dây nịt, quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn William một cái, lúc này mới mừng rỡ chạy ra —— xong rồi! Cô đã càng ngày càng bạo lực rồi !
William đáng thương nằm lỳ ở trên giường, mặt vùi vào trong cái gối mềm mại, che kín hai hàng nước mắt trên mắt: thật ra thì hắn. . . . Hắn chỉ muốn xem xem cô ấy có ŧıểυ JJ không thôi! Mặc dù. . . . Mặc dù hắn thừa nhận hắn rất coi trọng 34C của cô, nhưng hắn tuyệt đối không có lưu manh như vậy!
Hắn đang buồn bã thì cánh cửa gỗ vừa rộng vừa cao lại kêu két một tiếng, William lập tức búng lên giống như chim sợ ná, lại thấy một cái đầu đầy lông từ ngoài cửa thận trọng mò vào, sau đó, một đôi mắt đen bóng long lanh như nước liền lấy lòng nhìn về phía William.
Trái tim nhỏ bé của William nhất thời không có tiền đồ đập rạo rực —— a, quả nhiên! Quả nhiên vẫn là thú cưng đáng yêu nhất, vĩnh viễn sẽ không có phản bội!
Trai tim bị tổn thương vì vừa rồi bị đánh nhiều lần của William lập tức bị này ánh mắt long lanh lấy lòng chiếu trúng, hoàn toàn không cảm thấy con thú khổng lồ, dữ tợn này kinh khủng, ngược lại thận trọng nằm ở trên giường, ngoắc ngoắc con thú thuần dưỡng khổng lồ như có nhân tính kia, nhỏ giọng dụ dỗ: "Hi, tới đây, tới đây!"
Con dã thú khổng lồ hơi giống sói đang không ngừng vẫy đuôi ra vẻ đáng yêu, vừa thấy mắt liền sáng lên, vui vẻ đẩy cửa gỗ lớn ra lấy lòng đi vẹ phía William, cẩn thận đặt cằm của nó lên giường, con thú dài vừa đúng đối diện hai chân của William, lỗ mũi không ngừng rung động.
William từng nuôi vài con dã thú to lớn nên không cảm thấy động tác của con sói biến dị này kỳ quái, đã thấy mấy chi thịt quơ múa đầy trời, nên hôm nay William cảm thấy, chỉ cần là dã thú bình thường, thì hắn liền cảm thấy đáng yêu. Xúc tua cái gì, ghét nhất đó!
William thử thăm dò vươn tay về phía con dã thú, thấy dã thú không có phản ứng quá kích động, ngược lại dùng đôi mắt nhỏ vô cùng long lanh chờ đợi theo dõi hắn, động tác của hắn lập tức mạnh dạn hơn.
Phản ứng của nó cũng quá nhân tính hóa rồi? Trái tim William thoáng qua chút nghi ngờ, nhưng nghĩ tới cả phụ nữ mang thai cũng có ŧıểυ JJ, trong nháy mắt hắn liền bình tĩnh rồi.
Dã thú khích lệ ngẩng cằm lên, chủ động nhét cái đầu đầy lông mềm vào tay William, mắt thoải mái híp lại, hưởng thụ bàn tay của William dịu dàng vuốt ve nó, trong cổ họng phát ra tiếng ừng ực lấy lòng, bộ dáng thuận theo vô cùng, trong lòng thì rất vui vẻ, quả thực là cười ha ha: quả nhiên vẫn là hắn thông minh! Đây chính là ra tay trước thì chiếm được lợi thế! Oa ha ha ~
Vừa nghiêng đầu, dã thú vô cùng "Vô tội" liếʍ liếʍ tay William, thấy William không có phản ứng, lập tức kích động nhỏ giọng NGAO...OOO một tiếng, nhào tới.
Nửa người trên của nó vừa giương lên liền nằm lên giường, cuồng liếʍ mặt của William, về phần ŧıểυ JJ đã sớm cao vút vô cùng, coong.. . . . . Đương nhiên là phải dùng giường che giấu trước —— hehe, trải qua chuyện của Lý Mộ Tư, các người thú đã học biết xấu hổ chút rồi!
William đáng thương không hề cảnh giác bị liếʍ cho gương mặt đầy nước miếng, vừa tức vừa buồn cười, nhưng hoảng sợ và buồn bực trong lòng lại tiêu tán không ít. Chỉ là, khi nước miếng trên mặt sắp lan tràn như cỏ dại thì hắn không thể không dùng sức đẩy con thú hoang này ra, kết quả lại chỉ khiến mình mệt mỏi thở hồng hộc kêu to oa oa —— chuyện này. . . . địa phương khốn kiếp này! Cả súc sinh cũng khi dễ người! Gào khóc ngao! Hắn muốn về nhà! Hắn muốn về nhà! Hắn muốn nói cho anh hắn biết, để làm thịt hết mấy tên khốn này!