Lý Mộ Tư cảm thấy mình thật là càng ngày càng lớn mạnh, như vậy mà cũng không chết!
Khi cô tỉnh lại đã nằm trong huyệt động Ma Da đào cho cô, huyệt động kia nằm nghiêng trên thạch bích, khoảng chừng năm sáu mét vuông, vừa vặn có thể làm phòng ngủ. Trên vách tường treo bài bộ răng và đầu lâu của dã thú, nhìn vẻ dữ tợn này là có thể biết được lúc còn sống hung mãnh cỡ nào. Cửa động treo ba miếng da thú, có lẽ là vì tiết kiệm da lông, cửa động chỉ cao cỡ Lý Mộ Tư, nếu Ma Da ra vào, thì phải khom người. Dưới thân thể của cô là đệm giường da lông thật dầy, vừa mềm vừa ấm.
Phía sau là Ma Da đang nằm ngang, cuộn thân thể ôm cô vào trong ngực, chắc là sợ cô cảm lạnh, cái đuôi lông nhung thật dài còn từ phía sau vòng qua khoác lên trên bụng của cô —— làm người thú, vì dự phòng nguy hiểm có thể xuất hiện ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, bọn họ thóch ngồi ngủ hơn, đây là thiên tính bẩm sinh. Nhưng có lẽ do nhìn thấy Lý Mộ Tư lần nào cũng nằm ngủ, Ma Da rất tự nhiên không nói một câu liền thay đổi thói quen này. Nhưng bản năng đề phòng bên ngoài vẫn không hề buông lỏng chút nào, chỉ cần hắn và Lý Mộ Tư ở chung, hắn sẽ ôm Lý Mộ Tư vào trong ngực, nếu như không thương tổn hắn trước, ai cũng không thể tổn thương Lý Mộ Tư.
Ma Da nhắm nghiền hai mắt, phát ra tiếng hít thở nho nhỏ. Có lẽ là trong khoảng thời gian này vô cùng mệt nhọc, không chỉ mất thể lực, còn có việc Lý Mộ Tư đột nhiên rơi xuống nước làm cho lo lắng, nên ngay cả Lý Mộ Tư tỉnh lại cũng không phát hiện. Nhưng thỉnh thoảng len lén nhìn người đàn ông trầm mặc ít nói này cũng tốt, trước kia không có chú ý những đặc tính hòa lẫn giữa người và thú của người thú lại làm cho Lý Mộ Tư cảm thấy hết sức đáng yêu —— thí dụ như trong cổ họng hắn thỉnh thoảng phát ra âm thanh ùng ục ùng ục như bọt khí, thí dụ như chóp đuôi của hắn thỉnh thoảng không tự chủ đung đưa, thí dụ như trên đỉnh đầu hắn có một đôi tai sẽ hơi run rẩy khi đang lắng nghe.
Trong lòng Lý Mộ Tư ngứa ngáy, giống như có một cái đuôi cún đang phất qua tim của cô, không khỏi len lén đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve cằm Ma Da. Âm thanh ừng ực trong cổ họng Ma Da quả nhiên trở nên to lớn, rõ ràng có thể nghe ra sự vui vẻ, mái tóc bạch kim thậm chí vô ý thức cọ xát mấy lần trên mặt Lý Mộ Tư.
Lý Mộ Tư âm thầm cười trộm, âm thanh cực nhỏ, lại làm cho Ma Da đột nhiên mở hai mắt ra, tròng mắt màu vàng óng sắc bén khác thường, không hề có vẻ mê mang khi vừa tỉnh ngủ, một lát sau, thấy là Lý Mộ Tư, ánh mắt lại chợt ấm áp xuống, thậm chí mơ hồ có chút khó chịu.
"Em đang. . . . Làm gì?" lỗ tai Ma Da run một cái, rồi lại không tự chủ đưa đầu tới dưới tay Lý Mộ Tư, Lý Mộ Tư ngẩn ngơ, sau đó móc móc ngón tay, xẹt qua cằm Ma Da, Ma Da lập tức phát ra âm thanh khò khè thoải mái nữa.
Lý Mộ Tư nhất thời cười lớn ha ha, Ma Da ngẩn ra, trên làn da màu đồng dần dần nổi lên vết hồng nhạt, lông trên đuôi càng thêm xòe ra, hiển nhiên thẹn quá thành giận.
Lý Mộ Tư ôm lấy đầu Ma Da hôn một cái, cười đến thấy răng không thấy mắt: "Há há, đừng tức giận mà, tôi chỉ là. . . . Chỉ rất là thích! Bộ dáng này của Ma Da cũng rất đáng yêu!"
Lông trên đuôi Ma Da thoáng chốc liền mềm xuống, nghiêng đầu qua lại gần Lý Mộ Tư, Lý Mộ Tư lập tức biết nghe lời xích qua, hôn một cái nữa. Ma Da hoàn toàn vui vẻ rồi, nhất là khi hắn phát hiện tấm rèm ở cửa động bị người nào len lén nhấc lên một góc, lộ ra một đôi mắt màu máu đỏ —— tên Tư Nạp Khắc ngu ngốc kia!
Hắn liếc mắt một cái, hừ hừ trong lòng.
Tuy nói người thú có thể hóa thành hình người, nhưng thú tính trong xương vĩnh viễn cũng không cách nào bỏ đi, nếu không thì sẽ không có nhân vật như Đọa Lạc Giả rồi, cho nên, dù là đồng bạn cùng một bộ lạc, trừ phi muốn quyết đấu sống chết, nếu không sẽ không lờ mà lờ mờ xông vào huyệt động riêng của người thú khác, nhất là khi trong huyệt động còn có một giống cái có thể gây ra tranh cãi, cho nên hắn hoàn toàn không lo lắng tên ngu ngốc kia rình coi.
Ma Da liếʍ liếʍ mặt của Lý Mộ Tư, nhưng rất nhanh liền liếʍ đến chỗ khác, đầu lưỡi lớn nếm được mùi vị giống cái nồng nặc thuộc về Lý Mộ Tư, phản ứng chân thật của nơi dưới quần mỏng lấp tức làm hắn hưng phấn.
Phụ nữ cũng rất háo sắc, nhất là lúc có một người đàn ông rất đẹp mắt, cơ thể rất cường tráng trước mặt!
Lý Mộ Tư vốn chỉ dám mò qua mò lại cơ thể của Ma Da, tỷ như tấm lưng chắc nịch, tỷ như phần hông mạnh mẽ, tỷ như cái bụng cứng rắn, lại tỷ như. . . . cái mông to đẹp rất tròn và bền chắc! Thẹn thùng ~
Nhưng vừa bị Ma Da liếʍ, thì vấn đề bút và ngòi bút mà Lý Mộ Tư suy nghĩ kỹ mấy ngày trong đầu lập tức bay xa, ngược lạ những gì từng xem trong ŧıểυ thuyết liền xông ra vùn vụt.
Cũng không biết. . . . Có đúng hay không? Cô. . . . Cô mới không muốn xx rồi oo oo rồi xx đâu, cô. . . . cô chỉ muốn. . . . Chỉ là muốn thí nghiệm thôi! Dù. . . . Dù sao không người có ai cười nhạo mà ~
Lý Mộ Tư liếʍ liếʍ môi, ôm cổ của Ma Da (ồ ồ ồ, xúc cảm tuyệt vời! ! !), đến gần, ngậm đôi môi dày của Ma Da vừa cắn vừa hút.
Cắn rồi cắn, rồi. . . . hôn hít thật là nhiều!
Động lòng không bằng hành động, đầu năm nay gì đều là ra tay trước thì chiếm được lợi thế, tỷ như mua nhà và tìm đàn ông, nếu động lòng, Lý Mộ Tư lập tức hóa thân Thánh Đấu Sĩ —— cái gì? Bạn nói cô ấy chưa có trải qua trăm trận? Hừ, dạo này, dù chưa có trải qua trăm trận ít nhất cũng có kinh nghiệm lý luận phong phú, so với những thú nam ngây thơ này, Lý Mộ Tư quả thật chính là gái đứng đường lẳng lơ mà!
Thú nam ngây thơ quả nhiên phát ra âm thanh o o từ trong cổ họng, hiển nhiên vui vẻ khác thường.
Nhưng dù ngây thơ hơn, tốc độ ra tay của một tay mơ chỉ mới nhìn xa như Lý Mộ Tư không thể so sánh với người thường mắt thấy tai nghe như hắn.
Hắn nặng hơn Lý Mộ Tư rất nhiều, sợ kích động sẽ thương tổn cô, nên dứt khoát lật người, để Lý Mộ Tư nằm ở trên bụng của hắn, sau đó lại hôn mạnh trả lại, phát ra tiếng thở hổn hển.
Rèm da thú ở cửa động run rẩy không ngừng, hơi thở của Lý Mộ Tư bị Ma Da hút cạn sạch sành sanh, đang hoa mắt, làm sao chú ý được? Ngược lại bởi vì vị trí thay đổi, nên bụng bị đâm hơi đau, cô theo phản xạ vỗ một cái, bên tai nhất thời vang lên một tiếng thú rống trầm thấp đè nén tựa như khổ sở lại tựa như vui thích.
Lý Mộ Tư run một cái tỉnh táo lại, thở hổn hển vài cái mới có thể thông khí ở ngục, sau đó cúi đầu, ngẩng đầu, nhất thời tái mặt, vội vàng len lén rút tay khỏi hiện trường phạm tôi: ". . . . . Em. . . . . Em không phải cố ý."
Len lén liếc mắt nhìn nhìn, trái tim thủy tinh của Lý Mộ Tư ác độc run lên một cái: má! ! ! Làm bướm à? Sao đảo mắt lại lớn rồi? 1. 0 đã đủ khiêu chiến, lại còn bành trướng lên 1. 2, không để cho người ta sống rồi hả ? ! ! Lão nương chỉ mới 0. 5, theo không kịp tốc độ bành trướng!
(/#= mạnh =)/_|______|_
Ma Da thở hổn hển hồng hộc một hồi lâu, trong huyệt động đều là âm thanh của hắn đang vang vọng.
Lý Mộ Tư theo dõi thứ khổng lồ của hắn quả thực tức giận đến mức lỗ đít thịt chặt, tâm trạng dâm dê gì cũng biết mất.
Ma Da liếc nhìn cô một cái, không biết từ nơi nào lấy ra một cọng cỏ xanh tươi mới đút tới khóe miệng Lý Mộ Tư: "Lần đầu tiên sẽ khổ cực một chút, khụ, Lạc Nhĩ nói, dùng thứ này sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."
. . . . Má nó! Đây chính là vật phẩm yêu yêu trong truyền thuyết hả? Nhưng. . . . cô không giống mà!
Sắc mặt Lý Mộ Tư biến đổi mấy lần, dứt khoát quyết tâm: dù sao ăn không chết người! Dùng thì dùng! Mắc gì sợ!
Cô há mồm gặm, Ma Da lại dùng cánh tay ngăn cản cô, Lý Mộ Tư liền cắn trúng tay hắn, răng cũng đau.
Ma Da hình như lộ ra nụ cười tươi tắn, bàn tay giúp cô vuốt vuốt mặt: "Không phải ăn." Nói xong ánh mắt trượt xuống.
Lý Mộ Tư: ". . . . . ." Cô còn tưởng rằng là xuân dược, kết quả căn bản có tác dụng phụ trợ Durex sao?
Phía dưới thì không tiện tự mìn ra tay, dù sao cũng sắp ấy ấy rồi, ngượng ngùng nữa thì quá giả dối, mặt Lý Mộ Tư đỏ đỏ xanh xanh một hồi, dứt khoát nhắm mắt lại ngã sấp trên mặt đất, nghiêng đầu, nơm nớp lo sợ lại cố ra vẻ hiên ngang lẫm liệt: "Anh tới đi!"
Ma Da bóp phần ngực vừa cọ át trước ngực hắn lúc nãy, cảm thấy hai phần này thật là mềm, Lý Mộ Tư liền đỏ mặt đạp một cước, len lén nhếch miệng cười một tiếng, Ma Da liền nhai nhai "Durex", cởi váy da thú đã sớm tan tác của Lý Mộ Tư ra, bàn tay không nhịn được đặt lên cái mông đẹp của Lý Mộ Tư.
Có lẽ là do rất ưa thích vận động, cái mông của Lý Mộ Tư từ trước đến giờ luôn vểnh lên, so với mấy cặp mông phổ biến rũ xuống của người châu Á, ngược lại càng giống như dáng mông của người châu Âu, hai chân cực kỳ thon dài, 34C trước kia luôn luôn làm cô rất là kiêu ngạo —— cũng vẫn làm cô kiêu ngạo! Thẹn thùng ~
Mà so với giống cái thế giới này, cái mông của người phụ nữ Lý Mộ Tư hiển nhiên càng mềm mại nhẵn nhụi mà nhiều đàn hồi —— ai bảo giống cái ở thế giới này trên bản chất mà nói, thật ra thì vẫn là đàn ông mà? Dưới điều kiện gian khổ lâu dài, cho dù là "Giống cái" cũng có cơ thể cường tráng, bắp thịt không ít, thủ cảm tự nhiên cứng rắn.
Ma Da yêu thích không buông tay sờ soạng hai cái, mới đi xuống dọc theo giữa đùi Lý Mộ Tư, cảm giác ngưa ngứa làm Lý Mộ Tư run lên, vùi đầu vào trong đệm giường.
Nhưng. . . . Không đợi cô kiêu ngạo kiêu ngạo vì sự quyến rũ của cái mông vểnh lên của mình ở dị giới, liền cảm thấy một vật thô ráp như cây côn dính cái gì lạnh như băng đâm vào cúc hoa của cô! Là cúc hoa! Cúc Hoa! ! !
Mặt của Lý Mộ Tư trong nháy mắt tối đi! Bay lên đá một cước vào trên mặt Ma Da, Ma Da đang cố ngăn chim to vỗ cánh để bôi thuốc cho cô, bị đá liền mặt mờ mịt —— quả nhiên, giống cái đều là loài hỉ nộ vô thường?
Ma Da bị đá đến đặt mông ngồi dưới đất, nhìn chim to của mình cam chịu.
Hai mắt Lý Mộ Tư lại đăm đăm, điên cuồng xoa mái tóc ngắn của cô đảo quanh trong huyệt động để ngủ không tính là rộng rãi: má nó nó nó nó nó nó nó nó! ! ! Địa điểm làm việc của cô không phải cúc hoa oa oa oa! Nhưng mà! Cô làm sao nói cho hắn biếttttt? !
Chẳng lẽ muốn cô nói cho hắn biết, hắn nên thọt vào cái chỗ bị cắt ŧıểυ JJ của cô mà không phải cúc hoa mềm mại sao? À? ! A a à? ? ?
Giờ khắc này, Lý Mộ Tư cảm nhận được kết quả tự mình làm bậy thì không thể sống được —— một lời nói láo, luôn là cần nhiều lời nói láo để che lấp.