Khi Omega Xuyên Đến Tiểu Thuyết Mạt Thế Lĩnh Gác Dẫn Đường

Chương 4

Trước Sau

break

Phương Nhiên ở bệnh viện thêm ba ngày rồi mới làm thủ tục xuất viện.

Trung tâm đặc cách cho hắn được nghỉ đông thêm, còn phát một khoản trợ cấp không nhỏ.

Phương Nhiên không biết mấy thứ đó có phải là “phí bịt miệng” hay không, nhưng ít ra thái độ của trung tâm coi như cũng tốt, trong lòng hắn cũng thấy dễ chịu hơn một chút.

Vì vậy, khi Ủy ban Dẫn đường tới tận nhà điều tra, hắn cũng không nhắc đến chuyện ngược hướng tinh lọc. Dĩ nhiên, chuyện cộng hưởng tinh thần kia lại càng không thể nói ra.

Phương Nhiên chỉ nói gần đây tinh thần mình không tốt, năng lượng tiêu hao quá lớn khi tinh lọc nên mới dẫn đến ngất xỉu.

Người của Ủy ban Dẫn đường tuy nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhắc hắn nên nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu có tình huống bất thường thì phải lập tức báo cáo.

Phương Nhiên không sợ, nhưng dù là nguyên thân hay hắn hiện tại, trung tâm lính gác dẫn đường đều từng cho không ít sự che chở, hắn không thể khiến quan hệ trở nên quá khó xử.

Dù sao thì đây là thời đại nửa mạt thế.

Muốn có cuộc sống an toàn, ổn định, đôi khi cần phải học cách im lặng.

Sau khi trở về chung cư phía tây, hắn cũng đã lên mạng tra về Phó Trường Châu.

Nhưng toàn bộ ảnh chụp và video liên quan đến người kia đều đã được xử lý đặc biệt, Phương Nhiên chỉ tra được vài chiến tích hiển hách trong quá khứ của hắn, đến cả tin đồn tình ái cũng không có lấy một mẩu.

Chuyện hắn không chịu tiếp nhận tinh lọc hay cái biệt danh “Chó điên” mà Chung Vạn từng nói, mấy thông tin đó hoàn toàn không tìm thấy chút dấu vết nào.

Rõ ràng là trung tâm đang cố bảo vệ hình tượng cho hắn.

Là lính gác 3S duy nhất, Phó Trường Châu chính là tấm biển tuyên truyền về thực lực mà trung tâm lính gác dẫn đường vẫn luôn giữ gìn. Nhờ đó, họ mới có thể giữ được vị thế lớn hơn, mới có thể đứng vững trong Liên minh quốc.

Dù sao thì, thiên hạ vẫn luôn tôn sùng kẻ mạnh. Tâm lý này rất dễ hiểu.

Bởi vì tra kiểu gì cũng không ra được gì, Phương Nhiên rất nhanh liền để chuyện này sang một bên.

Bởi hắn thật sự không nghĩ ra một lính gác cấp 3S lại dây dưa với hắn để làm gì?

Loại lính gác cấp bậc này chỉ cần vẫy tay một cái, liền giống như Alpha ưu tú, có vô số người sẽ tự nguyện đưa tới tận cửa.

Còn về chuyện cộng hưởng tinh thần, vốn dĩ hắn đã không tin vào cái kết luận đó, giờ thì gần như chắc chắn đây là cái cớ do trung tâm dựng lên để giữ gìn hình tượng cho Phó Trường Châu.

Ước chừng bọn họ không thể chấp nhận việc một lính gác 3S trên người lại xuất hiện bất cứ vết nhơ nào, dù là bạo tẩu hay ngược hướng tinh lọc đều là điều cấm kỵ. Một khi bị truyền thông tóm được sẽ bị phóng đại làm ầm lên.

Phương Nhiên tự an ủi mình dù sao lần này cũng không chịu tổn thương nào, thôi thì chuyện này cứ để nó qua đi.

Trung tâm đã cho nghỉ phép, hắn liền ở trong chung cư ngủ bù mấy ngày, mơ mơ màng màng.

Nhưng càng nghỉ ngơi lại càng thấy bất an.

Dẫn đường mỗi tháng đều có nhiệm vụ tinh lọc cố định, số lần hoàn thành còn liên quan trực tiếp đến mức trợ cấp được phát.

Nguyên thân để lại cho hắn một căn chung cư, nhưng đồng thời cũng để lại một khoản vay mua nhà còn phân nửa chưa trả xong.

Nghĩ tới đây, Phương Nhiên không khỏi thở dài, đã là thời mạt thế rồi mà còn phải làm dân lao động xã hội, chuẩn bị hết phép rồi quay lại làm việc thôi.

.....

Liên minh quốc thiết lập 12 khu vực an toàn, trừ khu trung ương thì trong 12 khu đó, khu số 4 là nơi có diện tích lớn nhất.

Trung tâm lính gác dẫn đường đặt tổng bộ tại vị trí trung tâm của khu 4, dưới quyền còn có bốn Phân Trung tâm.

Phân trung tâm phía Tây, nơi Phương Nhiên đang làm việc, có quy mô lớn hơn một chút so với ba phân khu còn lại, dĩ nhiên là vẫn kém hơn tổng bộ, nhưng số lượng dẫn đường tại đây cũng không ít.

9 giờ sáng, Phương Nhiên đúng giờ bước vào đại sảnh của Phân Trung tâm.

Kiến trúc của Trung tâm lính gác dẫn đường có phong cách khá giống bệnh viện, trang trí màu trắng, đơn giản và sạch sẽ. Lầu một, ngay sau cửa chính là đại sảnh rộng rãi, phía sau là từng dãy phòng tinh lọc của các dẫn đường.

“Phương Nhiên dẫn đường, buổi sáng tốt lành.”

“Phương Nhiên, muốn uống cà phê không?”

“Phương Nhiên, sandwich này ngươi cầm đi.”

Phương Nhiên hơi ngơ ngác nhận lấy những món đồ mà mọi người đưa tới.

Tuy rằng hắn trước giờ vẫn có nhân duyên không tệ, nhưng hôm nay đồng nghiệp trong ban thật sự quá mức nhiệt tình, hơn nữa ánh mắt nhìn hắn... có chút ý vị sâu xa.

Hắn mới chỉ xin nghỉ mấy hôm, đã xảy ra chuyện gì sao?

Mang đầy nghi hoặc trong đầu, Phương Nhiên ôm đồ đi vào hành lang nối tới khu tinh lọc, ai ngờ vừa rẽ một góc thì không cẩn thận va vào người đang đi từ phía đối diện.

“Xin lỗi.”

Đối phương có thân hình rất cao lớn, ánh mắt đầu tiên của Phương Nhiên liền thấy được đường nét cằm rõ ràng và khóe miệng hơi cong lên của người kia.

Hắn vừa cúi người định nhặt chiếc sandwich rơi xuống đất, thì người kia đã nhanh tay hơn một bước.

“Ngươi thích cái này à?”

Lính gác trước mặt hắn khẽ khụy một gối xuống, đưa lại chiếc sandwich vào tay hắn.

Tay Phương Nhiên hơi khựng lại, ánh mắt khẽ ngẩng lên, liền chạm phải một đôi mắt đang mỉm cười.

Đối phương có gương mặt rất ưa nhìn, con ngươi đen nhánh sáng rực, đuôi mắt hơi cong nhưng lại mang theo vài phần sắc lạnh.

Nụ cười như có như không.

Nhìn thêm vài lần, cứ có cảm giác sẽ bị hút vào.

Hai người đối mặt chưa tới vài giây, Phương Nhiên đã dời mắt.

Ừm, đẹp thì có đẹp, nhưng thủ đoạn trêu ghẹo lại quá vụng về.

“Cảm ơn.”

Hắn nói lời cảm tạ, rồi đứng thẳng người lên.

Lính gác kia cũng đứng dậy theo, nhưng chiều cao lại vượt hắn hơn hẳn một cái đầu.

Trên mặt hắn, nụ cười càng thêm rõ ràng, khóe môi khẽ nhếch, như thể còn định nói gì đó.

Phương Nhiên lại chẳng muốn tiếp chiêu.

Hắn chỉ gật đầu với đối phương, rồi không chút lưu luyến xoay người bước về phía phòng tinh lọc.

Phương Nhiên biết ngoại hình mình không tệ, luôn có lính gác thích bày ra kiểu “gặp gỡ lãng mạn bất ngờ” như vậy.

Người vừa rồi, dù là nhan sắc hay chiều cao đều đúng gu hắn, nhưng nhìn là đủ rồi.

Bất kể là nguyên thân hay chính hắn hiện tại đều hiểu rõ, những lính gác kia, cũng giống như Alpha...

Không có ai là thật lòng cả.

Phương Nhiên không quay đầu lại, lặng lẽ biến mất nơi cuối hành lang. Lính gác kia vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt dõi theo thật lâu.

Ánh nhìn vốn ôn hòa dần dần thay đổi, chỉ còn lại khát vọng mãnh liệt của một kẻ săn nhìn con mồi.

Thật thú vị.

...

Phương Nhiên có chút bất an, cảm giác nôn nóng của đêm mưa hôm đó như đang quay trở lại.

Hắn đứng trước cửa phòng tinh lọc thật lâu, hít một hơi thật sâu.

Chẳng lẽ thân thể vẫn chưa hồi phục? Nhưng rõ ràng hôm qua vẫn còn ổn.

Hắn lắc lắc đầu, cảm thấy có lẽ là mình nghĩ nhiều.

Chắc là do nghỉ nhiều ngày nên sinh ra lười biếng. Dù sao thì, có ai là dân làm công mà lại thật sự muốn đi làm chứ?

Phương Nhiên mở cửa phòng tinh lọc, đón chào hắn là một không gian rộng rãi và dễ chịu.

Phân Trung tâm đãi ngộ cho bọn họ không tệ, bất kể dẫn đường cấp bậc ra sao cũng có phòng tinh lọc độc lập.

Căn phòng giống như một căn nhà nhỏ, sáng sủa sạch sẽ, bày trí rất đơn giản.

Chiếc bàn làm việc màu vàng nhạt kê sát cửa sổ, bên cạnh còn có một chiếc ghế nằm và ghế đẩu. Cả không gian mát mẻ, gọn gàng, khiến người ta cảm thấy vô cùng thư giãn.

Tâm trạng Phương Nhiên cũng dịu đi đôi chút.

Hắn kéo cửa sổ sau bàn làm việc ra, ánh mặt trời tươi sáng lập tức tràn vào phòng.

Từ sau mạt thế, thời tiết luôn biến đổi thất thường như vậy.

Phương Nhiên đứng trước cửa sổ, cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu lên người.

Đêm mưa to hôm đó, giờ như một giấc mộng xa vời.

Cái người lính gác kia... chắc sẽ không gặp lại đâu.

Hắn lặng lẽ đứng một lát, rồi xoay người mở nhạc.

Đây là thói quen của Phương Nhiên, âm nhạc có thể giúp cả hai bên trong quá trình tinh lọc thư giãn hơn, cũng giúp nâng cao hiệu suất tinh lọc.

Sau khi làm xong hết mọi thứ, hắn ngồi xuống ghế làm việc, nhắm mắt nghe một đoạn nhạc, cuối cùng mới kết nối thiết bị cá nhân với hệ thống trung tâm.

Vài giây sau, giọng AI trợ lý vang lên:

[Phương Nhiên dẫn đường, chào buổi sáng. Hệ thống có 499 yêu cầu tinh lọc đã quá hạn, có muốn xem lại không?]

Phương Nhiên không chút do dự: “Xoá hết đi.”

[Đã xoá. Bây giờ hệ thống sẽ chọn các hẹn tinh lọc hôm nay.]

[Lính gác số 176, cấp B, độ tương hợp 58%.]

Phương Nhiên trầm mặc một lúc. Người này chẳng phải mới đến hôm trước sao? Một số lính gác đúng là chẳng biết chừng mực, mới mấy ngày đã lại đăng ký?

“Từ chối.”

[Lính gác số 314, cấp C, độ tương hợp 62%.]

“Chấp nhận.”

[Lính gác số 97, cấp bậc bảo mật, độ tương hợp: không rõ.]

Phương Nhiên lập tức sửng sốt, hắn đang uống cà phê, suýt chút nữa phun ra một ngụm.

Hắn điều chỉnh lại hơi thở, xác nhận lại thông tin trên thiết bị.

Lính gác số 97?

Hắn nhớ ngày đó Phương Lê Vũ lúc trao đổi với một dẫn đường nào đó, có nhắc tới... dường như cũng là lính gác số 97.

Chẳng lẽ là...

“Có thể từ chối không?”

[......]

[Không thể từ chối.]

Lông mày Phương Nhiên nhíu chặt.

Tuy hiện tại trong xã hội lính gác rất quý giá, nhưng số lượng dẫn đường còn hiếm hơn.

Vì để bảo vệ họ, Ủy ban Dẫn đường đã đặt ra nhiều quy tắc nghiêm ngặt trong quá trình tinh lọc. Như vậy, dù chỉ là dẫn đường cấp C, Phương Nhiên vẫn có quyền lựa chọn đối tượng tinh lọc.

Nhưng một khi lính gác đạt đến một đẳng cấp nhất định, thì dĩ nhiên sẽ được cấp một số đặc quyền.

Phương Nhiên tựa lưng vào ghế, khẽ thở dài.

“Chuyển người đó xuống cuối cùng trong danh sách tinh lọc.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc