Vẻ mặt Trưởng Tôn Tử Quân nhăn nhó, hồn bay lên trời, trong đầu thật giống như có dây pháo đang đốt bùm bùm. Hắn đem tự chủ mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo phát huy đến cực hạn, rốt cuộc mới đem lực hồng hoang trong cơ thể ép xuống.
Dịch Hi Thần: “… Ngươi có nghe không?”
“A?” Trưởng Tôn Tử Quân rốt cuộc hoàn hồn. “Cái cái cái gì?”
Dịch Hi Thần nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi không sao chứ?”
Trưởng Tôn Tử Quân lắc đầu: “Không có chuyện gì. Ngươi mới vừa nói cái gì?”
Dịch Hi Thần không thể làm gì khác hơn là lặp lại một lần: “Ta nói vừa nãy ta cũng rơi vào tâm ma.”
“Tâm ma của ngươi là cái gì?”
Dịch Hi Thần bĩu bĩu môi, giọng điệu không tự chủ có chút ủy khuất: “Ngươi đẩy ngón tay ta.”
Trưởng Tôn Tử Quân nghi hoặc mà nghiêng đầu. Tâm ma vô cùng đáng sợ, có thể làm cho người ta nhìn thấy chuyện âm u nhất sợ hãi nhất trong lòng. Trong tâm ma hắn nhìn thấy quá khứ mà mình không muốn nhớ tới, nhìn thấy Dịch Hi Thần chán ghét rời hắn mà đi. Hắn cực kỳ sợ, cho nên hắn khó tự chủ mà nắm lấy Dịch Hi Thần cưỡng hôn, muốn vĩnh viễn giữ người này lại bên cạnh mình, không bao giờ thả y rời đi. Nhưng mà tâm ma của Dịch Hi Thần chỉ là bị người ta đẩy ngón tay thôi sao?
Dịch Hi Thần thở dài, khổ não mà xoa xoa mi tâm: “Kỳ thực ta sớm đã có cảm giác, sư phụ biết chút gì đó, có liên quan đến chuyện của ta, nhưng ông ấy không muốn nói với ta.”
Trưởng Tôn Tử Quân bình tĩnh lại: “Tại sao?”
“Có lẽ là vì bảo vệ ta.” Dịch Hi Thần nói, “Ta cảm thấy người sát hại phụ mẫu ta cùng với sát hại sư phụ là cùng một người, dù sao thì thiên hỏa chỉ có cực ít người có thể triệu động. Ta hoài nghi, lúc sư phụ đang điều tra kẻ thù của ta, có lẽ tra được cái gì đó, cho nên người kia liền ra tay với sư phụ.” Nói đến chỗ này, vẻ mặt y buồn bã. Nếu là như thế, Dược Bất Độc chính là vì y mà chết, nghĩ đến loại khả năng đó, y liền lo lắng đến tột đỉnh.
Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày. Nếu như Dịch Hi Thần suy đoán đều là đúng, như vậy kẻ địch này, nhất định rất mạnh, mạnh đến mức cho tới giờ ngay cả một chút tiếng gió Dược Bất Độc cũng không cchịu thả cho bọn họ.
“Hiện tại ta nhớ lại lời sư phụ nói lúc trước, ông ấy có không ít lời đều là mang thâm ý, tựa như đã sớm ngờ tới sẽ có ngày đó.” Dịch Hi Thần buồn bực mà nắm tóc mình, “Nhưng tại sao ông ấy lại không nói chứ!”
Lại cười khổ nói: “Đều tại ta quá vô năng…”
Tâm tình Trưởng Tôn Tử Quân phức tạp, vươn tay xoa xoa sau gáy y. Dịch Hi Thần vừa nói như thế, hắn cũng nghĩ đến. Ngày ấy hắn và Dịch Hi Thần đoạt ý, chuyện Dịch Hi Thần không phải ngụy linh căn bại lộ, nhưng mà Dược Bất Độc lại cái gì cũng không hỏi, tựa như đã sớm biết chuyện này. Mà thuật luyện thể mở ra phong ấn, hắn cũng là nhìn thấy trong sách của Dược Bất Độc, lẽ nào Dược Bất Độc đã sớm nghĩ tới chuyện này?
Nhưng vào lúc này, tiếng gọi trung khí mười phần của Dược Bất Độc vang lên: “Dịch Hi Thần! Uống! Thuốc! Nào!”
Trong lòng Dịch Hi Thần ngũ vị tạp trần, nhận dược hoàn mà lò luyện đan nhỏ phun ra nuốt xuống. Bây giờ nhìn lại, cái pháp khí này, giống như là Dược Bất Độc biết rõ sau này không thể chăm sóc cho bọn họ nữa mà làm ra vậy.
Ngừng một hồi, y lại nói: “Đúng rồi, ta còn nhìn thấy một người áo đen với một người áo đỏ đánh nhau.”
“Hả?” Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày, “Người nào?”
Dịch Hi Thần lắc đầu: “Không quen biết. Người áo đen che mặt, còn mặt người áo đỏ thì thật ra ta nhìn thấy, nhưng trước đây chưa từng gặp. Ta vốn đang yên ổn trong tâm ma, trước tiên là người áo đen chạy đến bảo ta đưa thứ gì đó cho hắn, ta cũng không biết rốt cuộc hắn muốn cái gì, hắn liền đâm vào ngực ta.” Y nâng tay sờ sờ trước ngực mình, lấy làm kinh hãi, “Chao ôi! Đó là thật à? ! Móng tay hắn thật là nhọn, quần áo của ta cũng bị cắt rách rồi!”
Trưởng Tôn Tử Quân cúi đầu nhìn, quần áo trước ngực Dịch Hi Thần quả nhiên bị rạch ra một lỗ hổng không lớn không nhỏ, cũng may Dịch Hi Thần không bị thương.
Lúc này Dịch Hi Thần mới cảm thấy nghĩ mà sợ: “Hắn thật giống như dự định xé ***g ngực ta ra, lúc này người áo đỏ liền nhảy ra đánh nhau với hắn, hai người bọn họ giống như quen biết, nói mấy câu, thế nhưng khi đó thần trí ta không rõ, không có nghe rõ. Người áo đỏ kia gọi người áo đen là cái gì gì Quân. Bọn họ đánh đánh, lùi vào trong ma vụ ta liền không thấy được. Sau đó lại đợi một hồi, ngươi đã tới rồi.”
Y thở phào, nói tiếp: “Hai người kia đánh nhau rất kỳ quái, ta đều không nhìn thấy bọn họ dùng thuật pháp gì, ngươi một quyền ta một cước, giống như con nít đánh nhau vậy. Đáng tiếc lúc đầu ta bị tâm ma làm cho mơ mơ hồ hồ, không nghe thấy bọn họ đến tột cùng nói cái gì.”
Trưởng Tôn Tử Quân nghe được liên tiếp cau mày. Người áo đen? Người áo đỏ? Trong biển Hư Vô này không phải là tùy tiện người nào cũng có thể đi vào, sao có thể một lần xuất hiện hai người Dịch Hi Thần không quen biết? Hai người kia, nếu không phải là đồng thời tiến vào với bọn họ, thì chính là người vốn dĩ đã ở lục địa Hư Vô giới.
Dịch Hi Thần hiển nhiên cũng nghĩ đến chỗ này, hơn nữa đầu óc của y có thể sử dụng tốt hơn một ít so với Trưởng Tôn Tử Quân đang cách y gần như vậy: “Người mặc áo đen kia, từ lúc bắt đầu đã che đi tướng mạo của mình, xem ra hắn hẳn là người mà ta biết, hắn không hy vọng bị ta nhận ra mới cần che che giấu giấu. Cho nên ta đoán, hắn hẳn là một trong những người tiến vào cùng chúng ta. Người ta hoài nghi nhất là —— Tiêu Ly.”
Trưởng Tôn Tử Quân gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Trong những người đồng thời tiến vào, ngoại trừ Tiêu Ly, mỗi người đều được xem là nhân vật có danh tiếng ở tu chân giới. Cũng không phải nói có danh tiếng liền nhất định là người tốt, chỉ là cái giá khi bọn họ làm ác lớn hơn nhiều. Hơn nữa tu vi của Tiêu Ly cũng rất quái lạ, xảy ra chuyện thì tự nhiên y là người thứ nhất bị hoài nghi.
“Người mặc áo đỏ thì ta thật sự không biết, có phải là thủ hạ của Hư Vô tông chủ không?”
Trưởng Tôn Tử Quân trầm mặc. Trong lòng hắn mơ hồ có một cái suy đoán, nhưng suy đoán này làm hắn không quá cao hứng. Một lát sau, hỏi y: “Phì Tức đâu?”
Dịch Hi Thần sững sờ: “Hả?” Bọn họ ở trong biển Hư Vô đã qua gần hai ngày, lúc mới vừa tiến vào Dịch Hi Thần còn lo lắng Phì Tức có thể không an phận gây phiền toái hay không, sau đó chuyện tiếp chuyện, Dịch Hi Thần cũng quên mất trong túi y còn chứa một vật sống!
“Ngươi sẽ không nói người áo đỏ kia là Phì Tức đi? Nó nào có hóa hình nhanh như vậy!” Dịch Hi Thần mở túi càn khôn ra, không dám tin hướng vào bên trong kêu lên, “Phì Tức, ngươi vẫn còn đó chứ?”
Bên trong không có tiếng trả lời.
Dịch Hi Thần lo lắng Phì Tức thừa dịp y chưa chuẩn bị mà từ trong túi đi ra ngoài, lỡ như gặp phải nguy hiểm gì, đang muốn đưa bàn tay vào thăm dò, lại nghe bên trong yếu ớt phát ra một tiếng “chi”. Y thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa buộc túi càn khôn lại: “Vẫn còn ở đó.”
Trưởng Tôn Tử Quân không nói.
Biển Hư Vô này rất nhiều bí ẩn, Dịch Hi Thần có một đống lớn chuyện muốn biết, nhưng mà rừng ma khí này không thể ở lại. Y nhảy lên kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân, từ phía sau lưng ôm eo hắn, vùi vào trong tấm lưng rộng rãi rắn chắc của hắn: “Trước tiên chúng ta nghĩ biện pháp tìm được đường ra ngoài, vừa đi vừa nói đi.”
Hai người chậm rãi bay, trong lòng Trưởng Tôn Tử Quân cũng đang yên lặng mà hồi tưởng. Người áo đen muốn lấy đi cái gì từ trên người Dịch Hi Thần? Lẽ nào trong thân thể Dịch Hi Thần có thứ gì sao? Hắn còn thật sự không biết đó.
Đồng nhân tuy rằng dùng thế giới quan của nguyên tác, nhưng đồng nhân được viết ra sau khi nguyên tác kết thúc, tác giả đồng nhân cũng chỉ dùng những thiết định lớn đồng thời tự mình thêm vào rất nhiều thiết định ngu ngốc. Còn tình tiết câu chuyện trong nguyên tác, tác giả đồng nhân chỉ chọn dùng một phần có thể khiến hai người kết thúc ở trên giường, những nan đề đã giải quyết, boss đã đánh qua, không cần thiết để các nhân vật chính chịu khổ thêm một lần ở trong đồng nhân. Mà mấy nhân vật phụ râu ria, cũng bị tác giả đồng nhân cưỡng ép bỏ ra.
Bởi vậy tương lai mà Trưởng Tôn Tử Quân biết, cùng với những thứ bọn họ trải qua, có chênh lệch không nhỏ.
Hai người bay một trận, đều có tâm sự, bởi vậy im lặng một hồi.
Dịch Hi Thần bỗng nhiên kinh hô: “Mẹ ơi, ta không tính sai đi! Ngươi kết đan hả? ? ! !”
Vừa rồi bọn họ đắm chìm trong niềm vui đoàn tụ, đều không để ý chuyện này. Lúc này Dịch Hi Thần mới đột nhiên phát hiện trên người Trưởng Tôn Tử Quân lại có khí Kim đan! !
Trưởng Tôn Tử Quân nhàn nhạt ừ một tiếng. Sau lần này hắn ngộ đạo, kim đan liền kết xong rồi. Nhưng mà chính hắn cũng không cảm thấy việc này có cái gì, trên thực tế linh lực của hắn đã sớm vượt qua tu sĩ Kim đan, chỉ là biểu tượng không thấy được thôi.
“Ngươi ngươi ngươi!” Dịch Hi Thần suýt chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, “Ngươi là người sao? ! Coi như ngươi là thiên linh căn… Thiên linh căn thì ngươi cũng phải nói đạo lý chứ! ! Ngươi còn chưa tới hai mươi tuổi! !”
Người bình thường muốn kết thành kim đan đều là rất khó, có thể trong vòng trăm năm kết ra kim đan, đã xem như là thiên tư rất cao. Cực nổi danh trong nhân tu, là Vân Trưởng chân nhân đệ tử đích truyền của Phượng Liên tiểu tổ Thiên Kiếm môn năm đó, cũng là một kỳ tài thiên linh căn, tu luyện ngắn ngủi ba mươi năm liền kết thành kim đan, khi đó không tới bốn mươi tuổi, đã náo động toàn bộ trên dưới tu chân giới! Trưởng Tôn Tử Quân chừng mười năm kết đan, quả thực… quả thực… quả thực điên cuồng đến không lời nào để nói!
Trưởng Tôn Tử Quân lại không để ý lắm: “Phải.”
Dịch Hi Thần đột nhiên hiểu rõ tại sao Cao Thiên Trữ lại căm ghét Trưởng Tôn Tử Quân như vậy. Phải cái đầu ngươi đó! ! Thật muốn đánh người mà! !
Theo lý thuyết thì bạn tốt kết đan, Dịch Hi Thần nên cao hứng giùm cho hắn mới phải, nhưng mà chỉ vì chuyện này xảy ra quá nhanh quá huyền huyễn, Dịch Hi Thần cũng không thể tìm được tâm tình sung sướng, trái lại nghĩ tới những chuyện vừa trải qua trong tâm ma. Đều là kiếm tu, y luôn luôn nỗ lực đuổi theo bước chân Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng mà y liều mạng chạy, còn Trưởng Tôn Tử Quân lại phi kiếm nhanh chóng bay đi, chênh lệch giữa bọn họ càng ngày càng xa.
Trong lòng Dịch Hi Thần chua xót.
Trưởng Tôn Tử Quân đang ngự kiếm, chợt thấy trên bả vai bị người dùng lực cắn một cái. Hắn nghi hoặc mà nghiêng mặt nhìn Dịch Hi Thần: “Hả?”
Dịch Hi Thần buồn bực nói: “Ngươi đẩy ngón tay ta.”
Trưởng Tôn Tử Quân cũng không hiểu đẩy ngón tay có ý nghĩa như thế nào đối với Dịch Hi Thần, hắn suy nghĩ một chút, nắm chặt tay Dịch Hi Thần.
Dịch Hi Thần bình tĩnh lại, đường hoàng nằm úp sấp trên lưng Trưởng Tôn Tử Quân một hồi, bỗng hồi tưởng lại chuyện vừa rồi. Lúc trước đại lang bạo thể mà chết, từ trong cơ thể hắn ta tràn ra ma khí, rất nhiều đều chui vào trong thân thể Trưởng Tôn Tử Quân. Người bình thường có thể hấp thu ma khí đã không phải là một chuyện tầm thường rồi, mà Trưởng Tôn Tử Quân lại còn kết đan ở chỗ mấu chốt này…
Dịch Hi Thần nhất thời căng thẳng trong lòng. Tuy rằng vừa rồi y cũng bị ma khí xâm thể, nhưng y và Trưởng Tôn Tử Quân không giống nhau, ma khí trong biển Hư Vô này là vô chủ, y chỉ cần tìm cơ hội vận công đuổi ma khí xâm nhập trong cơ thể ra ngoài là được rồi. Nhưng tâm ma của Trưởng Tôn Tử Quân thì đã sớm bị người ta gieo xuống!
Năng lực của ma là cướp đoạt, nhưng tuyệt đối không phải là tự dưng có thể cướp đoạt tất cả, bọn họ cần có môi giới. Rất hiển nhiên, môi giới của ma đầu cho Kiều Giác mượn lực tâm ma kia chính là tâm ma, mà môi giới Lang Dược lợi dụng chính là lực lượng khế ước giữa hắn ta với Kiều Giác. Sau khi Trưởng Tôn Tử Quân thấy ma đầu kia liền tâm tính đại loạn, hiển nhiên bọn họ quen biết, mà tâm ma trong cơ thể Trưởng Tôn Tử Quân rất có thể chính là người kia gieo xuống!
Vừa rồi Dịch Hi Thần tận mắt thấy đại lang bạo thể mà chết như thế nào, vừa nghĩ tới Trưởng Tôn Tử Quân cũng có nguy cơ này, nhất thời ngay cả thở y cũng không thở nổi.
Dịch Hi Thần đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Tử Quân! Lực lượng kim đan của ngươi tinh khiết không? !”
Trưởng Tôn Tử Quân thử vận công, sức mạnh rất thuần túy.
Nỗi lòng lo lắng của Dịch Hi Thần cũng không dám thả xuống: “Nhưng ngươi hút nhiều ma khí như vậy, kim đan của ngươi sẽ không bị ảnh hưởng sao?”
Trưởng Tôn Tử Quân im lặng một hồi, nói: “Kỳ thực… trong ‘ma chướng’ của ta, có một ít chuyện liên quan tới thân thế của ta.”
“Thân thế của ngươi?” Dịch Hi Thần không rõ, “Ngươi có thân thế gì?”
“Trong cơ thể ta, đồng thời có huyết mạch của đại thừa thiên ma, quỷ vương, yêu vương, thần long vương, hỗn nguyên thần. Cho nên ta muốn cưỡi ai liền cưỡi người đó.”
Dịch Hi Thần: “…”
Mà lúc hai người mới vừa phát hiện ma chướng của Trưởng Tôn Tử Quân, đã từng đàm luận qua vấn đề thế giới quan, chỉ có điều bọn họ vẫn luôn tập trung ánh mắt vào việc bụng Dịch Hi Thần đến tột cùng có thể mang thai hay không, chuyện lớn như vậy, trước giờ Dịch Hi Thần lại chưa từng nghe Trưởng Tôn Tử Quân nói qua.
Y nói: “Trước đây sao ngươi chưa từng nói?”
Lại nói: “Với lại, đại thừa thiên ma, quỷ vương, yêu vương, thần long vương, hỗn nguyên thần… Năm người bọn họ phải làm thế nào mới có thể tạo ra một người đồng thời có huyết mạch của cả năm người bọn họ chứ?
Lại nói: “Bọn họ có thể hay không… thì trước tiên không nói tới. Năm người đó! Dựa theo phụ mẫu tổ phụ tổ mẫu ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu để tính, có người phải đồng thời gánh vác vài nhân vật đó!”
Trưởng Tôn Tử Quân gật đầu, buồn bã nói: “Phải, cho nên ta cũng cảm thấy quá hoang đường, khẳng định không phải thật, mới không nói.”
Dịch Hi Thần: “…”
Lại một lát sau, Dịch Hi Thần cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Rất hoang đường sao?”
“Không hoang đường sao?”
“Hoang đường. Nhưng mà hoang đường ngươi liền không nói… Lẽ nào ngươi cảm thấy để ta sinh con sẽ không hoang đường sao? ? ?”
“…”
Hai người đang cãi nhau, Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên ngừng lại. Hắn ra hiệu Dịch Hi Thần nín thở ngưng thần. Rốt cuộc, bọn họ nhận ra được một chỗ có linh lực khá mạnh trong sóng linh lực hỗn loạn. Bọn họ rốt cuộc tìm được phương hướng, đi về nơi đó, có thể rời khỏi rừng ma vụ đi tới Hư Vô giới.